Chương trước
Chương sau
Duy Vũ Hầu.

Hắn không phải là người đơn giản, ít ra đó là câu mọi người cảm thán về thanh niên trẻ tuổi này. Sinh ra trong võ đạo thế gia nổi tiếng, ba đời đều làm tướng quân, tuy vậy vì vài lý do mà chưa từng được phong chức tước nào. Cho tới khi Duy Vũ Hầu xuất thế, một thân chiến y rong ruổi sa trường, chỉ trong vòng mười năm đã trở thành đệ nhất danh tướng đương triều.

Cho tới khi một người lính quèn trong quân của Duy Vũ Hầu quật khởi, gã đó chính là Vô Thương Tướng Quân sau này. Nhiều năm trước Vô Thương dùng phong thái mạnh bạo leo lên đỉnh cao quyền lực, mà kèm theo đó là vô số cuộc huyết tẩy công thần của triều đình.

Duy Vũ Hầu là người có tầm nhìn, nói đúng hơn là từ lúc ở trong quân doanh, Duy Vũ Hầu đã nhận ra Vô Thương là một nhân vật kinh khủng. Chỉ trong vòng một đêm, quân đoàn của Duy Vũ Hầu tản ra thành nhiều đạo binh, rút ra khỏi biên giới nước Việt. Mà bản thân Duy Vũ Hầu cũng biến mất, rõ ràng người ta thấy Duy Vũ Hầu ở giữa chính điện cầu vua, nhưng ngay khi quân Vô Thương kéo vào thì Duy Vũ Hầu đột nhiên biến mất trước mắt mọi người, có người nói Duy Vũ Hầu chính là trích tiên xuống trần.

Duy Vũ Hầu là người đầu tiên phất cờ chống lại nước Việt, các anh tài có ân với Duy Vũ Hầu từ khắp nơi tập trung về phục vụ cho Duy Vũ Hầu. Ở nước ngoài, Duy Vũ Hầu cho quân lính mãi luyện, còn lại thì phái người âm thầm xâm nhập vào trong nước Việt, thắng được không ít trận lớn, quân triều đình diệt không nổi quân Duy Vũ Hầu liền ra sớ phái Vô Thương ra tay.

Chỉ trong vòng năm ngày, sau hàng loạt những trận thắng lớn ở Yên Thế, Tử Quan và cuối cùng là trận chiến ở ải Quỷ Chi Lăng, quân Duy Vũ Hầu hoàn toàn bị đẩy lui ra khỏi biên thổ nước Việt, chỉ còn rải rác vài ngàn người là lén lút ở lại nước Việt được.

Trong đó, thành thị dưới đất của đám người Khuyết Nguyệt chính là một trong số đó. Mấy vị nguyên lão đều là người theo hầu Duy Vũ Hầu đã lâu, bọn họ được phái tới để giám sát hành động của kẻ thù cường đại nhất của họ, Vô Thương Tướng Quân.

May mắn thay, khi Vô Thương lui về ở ẩn tại thành Kim Ngư thì Duy Vũ Quân mới có cơ hội bồi bổ lực lượng, chờ cơ hội khởi nghĩa lần nữa.

Chính phong trào khởi nghĩa của Duy Vũ Hầu lại khiến cho không ít nhân vật có bản lĩnh muốn nổi dậy, nhưng hết thảy đều rất yếu đuối và rời rạc. Thạch Lưu chính là một tù trưởng ở trên núi, hắn võ công không cao, cũng không có tài trị binh, có điều trong tay hắn lại có một đội quân cực kỳ hung dữ.

Thạch Lưu không tiếc mọi thủ đoạn thu nhận người tha hương tứ xứ, thậm chí hắn còn bắt cóc trẻ con để huấn luyện chúng từ nhỏ, Thạch Lưu không đáng sợ, chỉ là thái độ của hắn làm cho Duy Vũ Quân phải ái ngại, người này quá mức khó xài, chỉ cần có cơ hội chắc chắn bọn hắn sẽ là người đầu tiên bị Duy Vũ Quân đạp diệt.

Lần này, Bạch Kỳ muốn ra tay diệt Thạch Lưu, vì hai lý do.

Thứ nhất hắn muốn hoà nhập vào Duy Vũ Quân. Nói đúng hơn, Bạch Kỳ đã vạch sẵn một kế hoạch chạy trốn cho mình, khi đã lún quá sâu như thế này, chỉ có cách hoà nhập và lừa gạt bọn họ, tới một lúc nào đó lén lút rời đi, lúc đó ai thắng ai thua đã không quan trọng.

Thứ hai, mà Thạch Lưu liên quan tới cái chết của Bát Chữ, tuy tình nghĩa giữa hai người không sâu sắc nhưng Bát Chữ cũng là người khai ra ý vị đầu tiên ở thành Kim Ngư của Bạch Kỳ. Chính tay Bạch Kỳ đã chém chết người này, không thể phủ nhận đây là lỗi của hắn, nhưng nếu lôi thêm người dụ dỗ Bát Chữ đi cũng là một kế hoạch hay.

Với thương thế của Bạch Kỳ hiện tại, hắn cử động còn khó khăn chứ nói gì là diệt Thạch Lưu. Nhưng Bạch Kỳ tin tưởng chỉ cần cho hắn vài tin tình báo đáng giá cùng với thời gian một hai tháng, đám người Thạch Lưu chắc chắn sẽ bị quét sạch.

“Chuyện Thạch Lưu, chúng ta tạm gác lại vào tháng ba. Sắp tới có một sự kiện quan trọng hơn” Khuyết Nguyệt chỉ tay vào tấm địa đồ trên bàn, trực tiếp đẩy ngã một quân cờ có khác chữ Thạch. Hắn chỉ vào một dòng sông, ở đó có mấy quân cờ khắc chữ Tiêu, Mai, cách đó không xa có một quân cờ to lớn bễ nghễ, chỉ khắc một chữ Vô.

“Tám ngày nữa, Hội Hát Bội sẽ diễn ra. Đây là cơ hội hiếm hoi để vài nhân vật quan trọng ló đầu ra. Thứ nhất là Mai Hoa Đường, phe này không phải là thù nhưng rất khó để làm bạn, hơn nữa tình cảnh của Mai Hoa Đường đang nguy hiểm vô cùng, dây vào chắc chắn chúng ta phải chịu chung hoạ, cho nên Mai Hoa Đường, chúng ta không thể dây vào” Khuyết Nguyệt trầm ngâm nói, nội tình của bọn hắn rất sâu, tình báo trong đó cũng biết Mai Hoa Đường có Hộ Xuân Vệ, cùng với tên Nhị Tài Chủ thần thần bí bí.

Mai Hoa Đường phải làm con tốt thí. Chỉ có bọn hắn mới đủ cường đại để tạo ra sóng gió ở thành Kim Ngư, dù chắc chắn Mai Hoa Đường phải chịu chết không ngờ, nhưng sự hy sinh của bọn họ hoàn toàn xứng đáng. Họ cần phải bị tiêu diệt để người ta phần nào đo lường được nội tình của Vô Thương Thiên Phủ.

“Người quan trọng hơn là Tiêu Diêu Lâu Chủ. Ta không có một tình báo cụ thể nào về hắn cả, nhưng vai trò của người này trên ván cờ vô cùng quan trọng, hắn chính là cái chốt ngăn Vô Thương hoành hành, mà ngược lại, hắn cũng là kẻ cường đại duy nhất gần gũi với Vô Thương. Chuyện này, có lẽ phải nhờ tới Bạch huynh, chúng ta nghe rằng Tiêu Diêu Lâu Chủ có mời huynh về nhà. Chúng ta muốn huynh gần gũi với Tiêu Diêu Lâu Chủ, lấy thông tin có lợi về cho chúng ta, nếu được thì giết hắn” Khuyết Nguyệt tiếp tục nói, nội tình của Tiêu Diêu Lâu không lộ ra ngoài, mà họ cũng chẳng có vẻ gì là tranh với đời, nhưng không ai dám nói trước chuyện gì.

“Ta biết huynh có hảo cảm với hắn, ta cũng nể phục Tiêu Thông rất nhiều, tuy nhiên, vì đại cục, có những thứ chúng ta phải chọn buông bỏ” Bạch Kỳ không nói gì mà chỉ gật đầu trước lời nói của Khuyết Nguyệt, để thực hiện mục đích của hắn, đôi khi cần phải dứt khoát.

“Chúng ta sẽ ra tay vào Hội Hát Bội. Mục tiêu chính của sát thủ Duy Vũ Quân lần này là Đạm Ưu Nhã, nàng ta là một tài nữ nổi danh ở thành Bách Hoa, theo như tình báo thì lần này nàng ta tới đây vui chơi là phụ, cái chính là giao cho Vô Thương một vật gì đó, tạm thời không biết rõ vật đó là gì. Tuy nhiên, nàng phải chết, không cần biết món đồ có vào tay Vô Thương hay chưa, cái chết của Đạm Ưu Nhã là chắc chắn phải xảy ra, việc này ta không biết phải phái ai đi làm. Nhưng, tất cả dựa vào tình báo ở chỗ Bạch huynh. Tóm lại, ta cần người khác thấy xác Đàm Ưu Nhã, càng thảm, càng tốt” Khuyết Nguyệt cắn răng nói, đây có thể l2 người vô tội, nhưng bọn hắn không có lựa chọn, dù sao đây không phải là lần đầu tiên bọn hắn làm việc này.

“Bạch huynh, ngươi lấy tình báo ở chỗ Tiêu Diêu Lâu Chủ. Vô Ưu, ngươi đi theo bảo vệ cho Bạch huynh, chúng ta sẽ phái ngươi đi theo chừa đường lui cho các ngươi. Chỉ cần moi ra thông tin là được, không cần liều mạng” Khuyết Nguyệt chốt lại kế hoạch, sau đó thở phào một cái, trong lòng hắn có một việc rất nặng nề, cần phải giải quyết lần này.

“Thạch Lưu là người như thế nào?” Bạch Kỳ đang chống cằm suy nghĩ thì bất chợt nói, hắn biết mình cần phải làm gì tiếp theo.

“Tàn độc, quyết đoán, và rất thực tiễn. Nếu hắn có cơ hội thì chắc chắn sẽ nắm lấy. Tuy không phải là loại người nguỵ quân tử, nhưng ta có thể khẳng định đây là một người liều mạng. Tuy nhiên, hắn cũng không có ngu mà lao vào tranh đấu ở sự kiện như Hội Hát Bội, hắn cũng rất cẩn thận” Khuyết Nguyệt âm trầm nói, Thạch Lưu là người phải diệt, loại tính cách đó, nẳm ở phe nào cũng không có lợi

“Thế việc Đạm Ưu Nhã tới thành Kim Ngư có ai biết không?” Bạch Kỳ tiếp tục nói, hai tay gõ mạnh lên bàn theo một nhịp đều đặn.

“Tất nhiên, tài nữ khắp nơi đều về tham dự hội Hát Bội, nhất là người nổi danh như Đạm Ưu thì chắc chắn phải tới. Trong mấy ngày tới, họ sẽ tới đây rất đông, chúng ta cũng nhân dịp rối loạn khó kiểm soát này, cho quân mang theo lương thảo tiếp tế về thành, liều nhưng tuyệt đối có lợi” Vô Ưu không biết Bạch Kỳ đang tính toán điều gì, chỉ là đột nhiên sóng lưng của Vô Ưu bất giác lạnh, nàng đứng dậy đi ra khỏi gian phòng.

“Ta muốn tạo một cơ hội thật lớn cho Thạch Lưu. Một cơ hội chỉ cần hắn nhìn vào thì nước miếng phải chảy ra ngoài” Bạch Kỳ mỉm cười nói, tính kế người khác không dễ, nhưng để cho bọn họ tự tính kế mình thì không khó rồi.

“Ta không hiểu ý của huynh cho lắm? Thạch Lưu tuyệt sẽ không tham gia vào việc này đâu, hắn tự biết phân lượng của mình còn chưa đủ, tuy đối với chúng ta hắn có thái độ bất hợp tác, nhưng vẫn rất có chừng mực. Muốn đưa hắn vào tử lộ thật sự không dễ” Khuyết Nguyệt pha phẩy cây quạt giấy trên tay, bắt đầu tỏ ra hứng thú với suy nghĩ của Bạch Kỳ.

“Người như Thạch Lưu, quyết đoán như thế, chắc chắn cũng biết mình không thể tồn tại gần một tổ chức như Duy Vũ Quân. Nhưng nếu Vô Thương chìa tay về phía hắn thì sao? Duy Vũ bị diệt, Mai Hoa thất thủ, Tiêu Diêu im lặng, còn gì tuyệt vời bằng một cơ hội phục vụ cho vua chúa chứ?” Bạch Kỳ âm trầm nói ra, kế hoạch của hắn đầy rẫy sơ hở, chỉ có một chữ phát huy tới cùng.

Liều.

Phần thành công còn lại dựa vào sự suy đoán của Bạch Kỳ về lòng người. Chỉ cần việc này Bạch Kỳ đoán đúng, thì hắn sẽ tiện tay giải quyết được rất nhiều chuyện. Bù lại, có thể hắn sẽ phải trái với vài lời trong quá khứ.

“Ta, ta…Các ngươi thấy ta bây giờ sẽ cười sao?”

Bạch Kỳ ngửa người ra đằng sau cười cuồng ngạo, hai vai hắn run lẩy bẩy, nụ cười của hắn bễ nghễ tới kỳ lạ.

Khuyết Nguyệt thẩy lòng mình run lên, chỉ một chút rồi im.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.