Chương trước
Chương sau
Chính ngay lúc Tây Hạ phản công quy mô lớn, tập đoàn Đại Tống cũng đang tiến hành một hồi thảo luận kịch liệt.

Tiếp tục tiến công, nhất cử tiêu diệt Kim Quốc hay không.

Một thế hệ tướng lĩnh trẻ tuổi, giống như đám người Chiết Ngạn Chất, Lưu Kỹ, Dương Tái Hưng đều lần lượt xin lệnh tiếp tục tiến công, nhất cử tiêu diệt Kim Quốc, Hoàn Nhan Tông Hàn đã chết, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng là dở sống dở chết, đây chính là cơ hội tốt trời ban nha, nên tiến quân càng sớm càng tốt mới đúng.

Nhưng thế hệ tướng soái tiền bối giống như đám người Trương Thúc Dạ, Chủng Sư Trung, Lưu Cách thì lại giữ thái độ bảo thủ, cảm thấy đánh đến đây là đủ rồi.

Duy chỉ có Xu Mật Sứ Lý Kỳ này không có lên tiếng.

Triệu Giai biết tính cách của tên này, chủ động hướng tới Lý Kỳ hỏi: - Xu Mật Sứ, khanh nghĩ sao?

Lý Kỳ chậm rãi nói: - Hoàng thượng, người còn nhớ trận chiến sông Cao Lương không?

Triệu Giai khẽ nhíu mày, nói: - Khanh cũng cảm thấy không nên tiến công?

Lúc trước sau khi Thái Tông tiêu diệt Bắc Hán, liền lập tức xuất binh Yến Vân, hy vọng có thể nhất cử đoạt lại Yến Vân, nhưng mà lúc đó gần như cả triều văn hổ đều phản đối, bởi vì này đại quân vừa mới trải qua một trận ác chiến, với lại đã lấy được Bắc Hán rồi, thể xác và tinh thần mỏi mệt, hơn nữa các tướng sĩ đều chờ đợi ban thưởng, ngươi lính mỏi mệt tùy tiện tiến công, đây phạm vào binh gia đại kỵ, nhưng Thái Tông không nghe, quyết định xuất binh, kết quả mới có thảm bại sông Cao Lương.

Lý Kỳ liền nói: - Hoàng thượng, nếu tiến công, người cho rằng bao lâu có thể tiêu diệt Kim Quốc?

Triệu Giai không nói, chuyện này y cũng thật sự không chắc chắn.

Lý Kỳ lại nói: - Tuy rằng chúng ta có dự trữ của mười năm, nhưng một khi chiến hỏa tiếp tục, không có ai có thể dự tính khi nào thì có thể tiêu diệt Kim Quốc, một khi dự trữ tiêu hao cạn kiệt, thì Hoàng thượng dự định như thế nào? Lui quân? Nếu lui quân, lúc đó quân Kim nhất định phản kích, quân ta sẽ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Không lui? Như vậy thì chỉ có thể trưng thu quân lương từ dân chúng ở đó, đây không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm gánh nặng cho dân chúng quốc nội, cải cách mười năm nay của chúng ta cũng sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát, nếu chúng ta đã sớm chế định cơ hội tốt là thu phục Yến Vân từ trước, thì chúng ta nên có chừng có mực, không nên đánh trận chiến không có chuẩn bị này.

Lợi lớn của quốc gia, không phải là đi tiêu diệt người nào, cũng không phải là đoạt được bao nhiêu đất đai và nhân khẩu, căn bản của lợi lớn của quốc gia chính là dân chúng, bất luận lý do gì cũng không phải là cái cớ bóc lột dân chúng, đặc biệt là Đại Tống hiện giờ. Một khi lại bắt đầu tăng thêm thuế má, tân pháp sẽ sụp đổ trong nháy mắt, bởi vì cơ sở của tân pháp là xây dựng một hoàn cảnh kinh tế vận chuyển tốt đẹp.

Tông Trạch khẽ gật đầu nói: - Xu Mật Sứ lời này rất có lý, tuy rằng trận chiến này đã đả thương nặng Kim Quốc, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, quốc nội Kim Quốc vẫn có trọng binh, nếu chúng ta cử đại quân ba trăm ngàn tiếp cận, càng đi về phía bắc, tiếp tế tiếp viện sẽ càng khó khăn, hiện giờ kho lương của địa khu Yến Vân cùng đã thấy đáy, lương thảo của chúng ta đều là Giang Nam xa xôi đưa tới, cho nên, thần cũng không đồng ý cưỡng ép xuất binh chinh phạt Kim Quốc, hiện tại chúng ta nên củng cố phòng thủ của Yến Vân, phòng ngừa quân Kim phản kích.

Ngươi từ đây đánh tới Thượng Kinh còn phải vượt qua hơn phân nửa bình nguyên Đông Bắc, chiến xa của ngươi lại đi chậm, kỵ binh của đối phương nhanh như vậy, một khi tiếp viện của ngươi bị cướp, thì đội xe của ngươi sẽ xong đời rồi, chuyện này ngẫm lại đều cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Trương Tuấn cũng nói: - Hiện giờ mùa hè nắng chói chang, binh lính cũng không muốn lại tiếp tục chinh chiến, không nên tái chiến.

Đám người Chiết Nhan Dã nghe thấy Lý Kỳ, Tông Trạch đều phản đối tiếp tục chinh chiến, tự nhiên cũng không tiện nói thêm gì, bọn họ vẫn chưa đủ cấp bậc xướng đối đài hí cùng Lý Kỳ.

Triệu Giai nhíu nhíu mày, nói: - Nhưng Kim Qquốc vẫn luôn là tâm phúc đại hoạn của chúng ta.

Nói gần nói xa cũng lộ ra ý vẫn muốn tiếp tục xuất binh của y.

Lý Kỳ cười nói:

- Hoàng thượng, tuy rằng nhìn từ hiện tại, giống như lúc này chúng ta nên thừa thắng xông lên, nhưng mà không, dưới tình huống quốc nội Kim Quốc vẫn chưa hoàn toàn ổn định, bị thương nặng như thế, điều này tạm thời khẳng định không khôi phục được, mà căn cơ của Đại Tống chúng ta vẫn chưa động, quốc nội chúng ta kiến thiết biến chuyển từng ngày, hiện giờ lại đoạt được phòng vệ Trường Thành, không cần lo nghĩ về sau. Nếu lấy đại thắng thúc đẩy quốc nội phát triển, tất nhiên sẽ đẩy nhanh quốc lực tăng trưởng của Đại chúng ta Tống, thời gian này càng kéo dài về sau, đối với chúng ta càng có lợi, Kim Quốc này chính là Thục Quốc cuối thời kì Tam Quốc, vì sao lúc ấy Gia Cát Lượng muốn cùng binh độc vũ phạt Ngụy, đó chính là ông ta biết tiếp tục kéo dài nữa chẳng khác gì là đang đợi chết, thần đoán Kim Quốc nhất định đi theo bước đường của Thục Quốc, bọn họ thấy quốc lực chúng ta càng ngày càng lớn mạnh, nhất định sẽ lần nửa cử binh đến công, lúc đó thì chúng ta sẽ dĩ dật đãi lao, phòng thủ phản kích, nhất cử tiêu diệt Kim Quốc.

Cho nên Hoàng thượng không cần phải sốt ruột, khi điểm sở trường nhất của Kim Quốc bị chúng ta đánh bại rồi, thì nhất định ngày chúng mất nước không xa. Mặt khác, tình hình của Tây Hạ, Da Luật Đại Thạch, Cao Ly không rõ, chúng ta nên yên lặng theo dõi kỳ biến, ở giữa chế định ra một chiến lược lợi cho quốc gia mình.

Những lời này không dài, nhưng cũng đã điện định chiến lược tương lai đối với Kim Quốc của Đại Tống.

Triệu Giai nói: - Nhưng nếu như Kim Quốc không chịu bỏ qua?

Lý Kỳ nói: - Vậy bọn họ chính là tự chịu diệt vong, nhưng mà thần tin tưởng Kim Quốc sẽ không làm chuyện này.

Triệu Giai thoáng gật đầu, nói: - Vậy được rồi, lập tức khao thưởng tam quân, củng cố hệ phòng thủ của Yến Vân, về phần Trấn Tây Quân và Trấn Nam Quân của Ngô Giới, Ngô Lân tạm thời tiếp tục đợi mệnh, dù sao Tây Hạ vẫn đang giao chiến với Kim Quốc, phía tây còn có Da Luật Đại Thạch, mặt khác, nhanh chóng truyền tin tức thu phục Vân Châu đến Biện Lương.

- Chúng thần tuân mệnh.

Tuy rằng chiến sự Yến Vân đã tuyên cáo chấm dứt, nhưng đây cũng không có nghĩa là chiến tranh kết thúc, mặc dù Kim Quốc đã chịu hai trận đại bại ở phía nam, lực lượng quân sự bị đả kích từ trước nay chưa từng có, nhưng lại đều đạt được đại thắng ở phía đông và phía tây.

Bởi vì Cao Ly chịu sự mê hoặc của Nhạc Phi, đại quân Hào Xưng một trăm ngàn vượt sông Áp Lục tiến công Kim Quốc, lúc vừa mới bắt đầu, quả thật đánh Kim Quốc trở tay không kịp, đại bại quân Kim ở vành đai Trường Bạch Sơn, thẳng đường lên phía bắc, gần như đã sắp đánh tới biên cảnh của Thượng Kinh Kim Quốc rồi, nhưng chính tại đây, bọn họ đột nhiên bị Hoàn Nhan Tông Phụ và Hoàn Nhan Tông Bàn hai mặt giáp công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.