🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cư Dung Quan đại thắng, đại quân Lưu Cách và đại quân Trương Tuấn rốt cục hội hợp, binh lực nháy mắt tăng tới gần năm vạn.

Nhưng chính khi bọn họ thảo luận nên đánh chiếm Nho Châu, Quy Châu như thế nào, tiền phương đột nhiên truyền đến tin tức, quân Kim ở Quy Châu đột nhiên từ cửa bắc bỏ chạy rồi, bộ đội Trương Tuấn ở Quy Châu lúc này đã chiếm lĩnh Quy Châu.

Còn chưa chờ Trương Tuấn, Lưu Cách phục hồi lại tinh thần, Nho Châu lại lần nữa truyền đến tin tức, toàn bộ tướng quân trấn thủ ở Nho Châu cũng bỏ chạy rồi.

Phải biết rằng ở thời điểm ban đầu, người Nữ Chân đã liều chết để bảo vệ cho những yếu địa chiến lược này, rất không có khả năng sẽ bởi vì Cư Dung Quan thất thủ, mà quyết đoán lựa chọn triệt binh như vậy, hơn nữa còn rút lui vô cùng sạch sẽ, ngay cả cửa thành cũng đều mở ra đấy.

Đám người Nữ Chân này lại đang chơi cái xiếc gì vậy.

Nhưng là bất kể như thế nào, nếu quân Kim từ bỏ, vậy quân Tống tất nhiên liền thu nhận, bộ đội sở thuộc của Trương Tuấn lập tức tiến vào chiếm giữ Quy Châu, mà bộ đội sở thuộc của Lưu Cách thì tiến vào chiếm giữ Nho Châu.

Đương nhiên, đáng thương nhất vẫn là dân chúng những địa phương này, mười năm trước bọn họ vẫn là con dân Liêu quốc, về sau Liêu quốc diệt vong, bọn họ lại đã trở thành con dân Kim quốc, hiện tại quân Tống lại chiếm lĩnh nơi này, này làm cho bọn họ đều mơ hồ, chính mình đến tột cùng là con dân của quốc gia đáng chết nào, thời điểm quân Tống vào thành, bọn họ đều đứng ở trên đường phố, thấp thỏm lo âu nhìn quân Tống.

Kỳ thật a, những người này đều là người Hán, bởi vì địa khu Yến Vân này vốn là của Hán cũ đấy, là Thạch Kính Đường đưa cho Liêu quốc, nhưng Hán tộc lại là một dân tộc vô cùng kỳ lạ, không phải nói tình cảm dân tộc bọn họ không mãnh liệt, chỉ có điều năng lực đồng hóa của người Hán quá mạnh mẽ, ngươi thống trị bọn họ trên phương diện vũ lực, nhưng ở phương diện văn hóa lại bị bọn họ thống trị rồi, cho nên nơi này mặc dù là địa giới Kim quốc, nhưng ngươi liếc mắt nhìn qua, toàn bộ đều là phục sức, kiến thiết của người Hán, hoàn toàn không cảm thấy được tập tục của tộc Nữ Chân.

Kỳ thật người Nữ Chân là tổ tiên của Mãn Thanh, bọn họ cũng là cạo đầu tết tóc, ở quốc nội Kim quốc, cũng bắt đầu yêu cầu dân chúng cạo đầu, tết tóc, chỉ có điều so với Mãn Thanh mà nói, người Nữ Chân bây giờ còn chưa thi hành bạo lực, bọn họ vẫn áp dụng Hán địa Hán chế, đây cũng là bởi vì Kim quốc kiến quốc không lâu, nội bộ bất ổn, Hoàn Nhan Thịnh sợ hãi cưỡng chế quá độ, sẽ làm cho nội loạn, vì vậy vẫn áp dụng thủ đoạn ân uy tịnh thi.

Nếu là dân chúng đồng tộc, Trương Tuấn, Lưu Cách tất nhiên sẽ không đại khai sát giới, hoặc là nói cướp đoạt tài vật của dân chúng, dặn dò binh lính, không thể quấy nhiễu dân chúng, trấn an bọn họ thật tốt, làm cho bọn họ một lần nữa trở lại thành người Hán trong quốc gia.

Làm thế này dân chúng tất nhiên là cao hứng, dù sao bọn họ đối với Kim quốc cũng không có cảm tình cường liệt gì quá, ngược lại là cảm tình đối với Liêu quốc lại vô cùng nồng hậu, lúc trước sau khi Liêu quốc diệt vong, bọn họ đã nghĩ đến chuyện quy thuận Đại Tống, chỉ là hành động ngu ngốc lúc trước của Tống Huy Tông, đã làm lạnh lòng dân tâm dân chúng địa khu này, từng một lần hận Đại Tống tận xương, hiện giờ thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, Đại Tống đã trở nên vô cùng hùng mạnh rồi, dân chúng Đại Tống mỗi người đều cơm no áo ấm, so sánh với ban đầu, khu vực Kim quốc thống trị lại khá bần cùng, kỳ thật dân chúng ở quốc gia xung quanh Đại Tống, đều rất là hâm mộ dân chúng Đại Tống, một vài kẻ có tiền trong nước bọn họ đánh vào cờ hiệu đi tới Đại Tống buôn bán, đi rồi thì không muốn về nữa, Đại Tống quá phồn hoa, ngợp trong vàng son, kẻ có tiền vừa tới nơi này làm sao có thể nỡ lòng mà rời đi.

Bởi vì chế độ của Đại Tống so với quốc gia bọn họ, thì càng thêm chú trọng nhân quyền, đặc biệt là ở khu vực thương nghiệp, đã cho thương nhân không gian rất lớn, cho nên làm cho nghèo lại càng nghèo, giàu lại càng giàu.

Dân chúng nơi này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, họ cũng muốn quy thuận Đại Tống, trở thành con dân của Đại Tống, bởi vì gần đây dân chúng Yến Vân chỉ cách nhau một ngọn núi, mà ở trước núi mỗi người có hơn mười mẫu ruộng tốt, đều là phú nông, mà bọn họ tuy rằng mỗi ngày trồng trọt trên số lượng ruộng tốt như thế, nhưng số ruộng đất này lại không phải là của bọn họ, toàn bộ địa chủ, quan viên đều bóc lột đi hết, trước núi sau núi thật sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Nguyên bản đại quân vào thành, nhất định sẽ gây ra rất nhiều hoảng loạn, nhưng những trong lòng dân chúng này cũng đã có nơi hướng về, đã tự quy mình về Đại Tống, tướng Tống bảo chúng ta làm cái gì, thì chúng ta làm cái đó, hết thảy đều tiến hành ngay ngắn trật tự, không hề giống thời điểm lúc trước khi quân Kim chiếm lĩnh nơi này, dân chúng đều bạo động, hoặc là trốn chết ra chung quanh.

Bên phía Tân Châu, nguyên bản chỉ dựa vào binh mã Tân Châu, thì rất khó bảo vệ cho thành trì, nhưng hiện tại Vũ Châu, Tân Châu hợp binh một chỗ, hơn nữa quân Kim ở trong thành mộ binh dân chúng, cho nên Chiết Khả Tồn muốn một hơi đánh hạ, cũng không phải là chuyện dễ dàng, mấy ngày liền tấn công mạnh mẽ, ban đầu vốn đã sắp đánh hạ được Tân Châu, nhưng mưa to đột nhiên đột kích, mưa vừa rơi, đối với hỏa khí và cung tiễn quân Tống là khảo nghiệm rất lớn, Chiết Khả Tồn chỉ có thể cho yếu bớt thế công, như vậy quân Kim coi như là thở gấp được một hơi.

Mưa to vừa dừng lại, Chiết Khả Tồn lập tức chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị một hơi đánh hạ Tân Châu, ngay tại lúc này, phía bắc đột nhiên có gần tám ngàn tinh nhuệ Nữ Chân giết tới, bọn họ vừa lên đến, liền tập trung binh lực tấn công mạnh vào quân Tống trấn thủ ở cửa bắc Tân Châu, bởi vì quân Tống cũng đang ở thế công, hơn nữa Chiết Khả Tồn cũng không kịp bố phòng, Chiết Khả Tồn lập tức suất lĩnh tiến đến cửa bắc cứu viện.

Nhưng cửa bắc thành đột nhiên mở ra, trong thành quân Kim giết đi ra, trong ngoài giáp công, lập tức mở ra một chỗ hổng, nhưng sau khi quân Kim hội hợp, cũng không có ý chiến đấu, mà đi vòng về hướng tây, đợi khi Chiết Khả Tồn tự mình mang theo viện quân tiến đến, quân Kim đã sớm chạy trốn mất tiêu rồi, chỉ để lại một cửa thành bắc đang rộng mở.

Chiết Khả Tồn đứng ở dưới tường thành, nhìn cửa bắc đang rộng mở kia, lâm vào trong ngượng ngùng, chính mình cực cực khổ khổ vây công lâu như vậy, người Nữ Chân lấy tính mạng để thủ giữ, nhưng viện quân đến đây, ngược lại bọn họ đã đi rồi.

Cùng ở bên cạnh ông ta, vẻ mặt Chiết Ngạn Chất cũng bàng hoàng nói: - Tam thúc, tại sao quân Kim lại chạy, chẳng lẽ bọn họ tính toán rời khỏi Yến Vân sao?

Chiết Khả Tồn lắc đầu nói:

- Rời khỏi Yến Vân thì chưa đến mức, trừ phi quốc nội bọn họ xảy ra chuyện gì rung chuyển, nếu không bọn họ tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha cho địa khu Yến Vân, ta phỏng chừng bọn họ muốn tập trung binh lực bảo vệ Vân Châu, chờ đợi viện binh đến để tăng cường phản công mạnh hơn nữa.

Chiết Ngạn Chất gật gật đầu nói: - Như vậy cũng có khả năng, chúng ta đây nhanh chóng đem tình hình nơi này báo cho Hoàng thượng biết.

Chiết Khả Tồn cũng cảm thấy nên làm như thế, vì thế lập tức phân phó người tiến đến Vân Châu báo tin.

Chiết Ngạn Chất lại nói: - Tam thúc, vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Bởi vì quân Kim rút lui như vậy, Tân Châu, Vũ Châu, Quy Châu, Nho Châu liền toàn bộ rơi vào trong tay bọn họ rồi, chờ bọn họ hoàn thành chiến lược mục tiêu, trong khoảnh khắc này họ cũng không biết nên đi bước tiếp theo như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.