🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Triệu Giai vừa nói ra lời này, Lý Kỳ lập tức kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh.

Tuy rằng mới vừa rồi Tông Trạch cũng nói muốn xử trí Nhạc Phi bằng Quân pháp, nhưng Lý Kỳ cũng chỉ nghe một chút thế thôi, không coi là thật, nhưng Triệu Giai đã nói như vậy, thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau rồi, Nhạc Phi ngươi tay cầm tinh nhuệ Tây Quân, lại chạy tới mượn nhiều tiền như vậy, ngoại trừ tạo phản ra, ngươi còn có thể làm những thứ gì?

Điều này đối với Hoàng đế mà nói, lực đánh vào thật sự là quá lớn.

Nhạc Phi này, đã ở bên cạnh ta lâu thế rồi, mà lại vẫn muốn tìm đường chết như vậy a! Kẻ xuyên việt như ta đây ngay cả lịch sử đều cải biến, vì cái lông gì mà lại không thể thay đổi được Nhạc Phi ngươi, thật sự là buồn cười. Lý Kỳ vội nói:

- Hoàng thượng xin bớt giận, vi thần nghĩ trong chuyện này đích thị là có hiểu lầm gì đó.

- Cái gì hiểu lầm? Nhạc Phi không phục tùng mệnh lệnh cũng đã là tử tội rồi. Triệu Giai phẫn nộ quát.

- Nói vậy Nhạc Phi đích thị là gặp cái gì khó xử, hay là đợi vi thần hỏi cho rõ ràng đã rồi mới quyết định tiếp, như thế nào?

Triệu Giai hừ một tiếng, quay đầu đi, tức thì tức, nhưng y không quá tin tưởng Nhạc Phi sẽ làm ra mấy cái chuyện đại nghịch bất đạo này.

Lý Kỳ vội vàng quay sang Trần Đạo hỏi: - Nhạc Phi lúc đó lý do gì lại mượn các ngươi một khoản tiền lớn này vậy?

Trần Đạo nói: - Cơ mật quân sự.

- Cơ --- cơ mật quân sự?

Lý Kỳ ngơ ngẩn trong chốc lát, kinh ngạc nói: - Các ngươi thế mà cũng cho mượn?

Trần Đạo khó xử nói: - Nhạc tướng quân quý vi Chỉ huy sứ Điện Tiền Ti của quý quốc, đứng đầu tam nha, con rể Chiết gia, lại là đệ tử đắc ý của Chủng lão tướng quân và Xu Mật Sứ, hơn nữa bọn họ là tới cứu viện chúng ta đấy, đã giúp chúng ta đuổi đại quân Hoàn Nhan Tông Hàn đi, chúng ta sao không biết xấu hổ mà không cho mượn, tuy rằng chúng ta cũng từng hỏi nguyên do, nhưng Nhạc tướng quân nói đây là cơ mật Xu Mật Sứ ngươi dặn dò, cho nên chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều.

Hiện giờ bọn họ muốn cầu cạnh Đại Tống, tất nhiên muốn lấy lòng Đại Tống, mà Nhạc Phi là cứu binh. Bọn họ nào dám đắc tội Nhạc Phi a.

Triệu Giai đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ.

Ôi trời ơi nha, Nhạc Phi thật đúng là con mẹ nó một cái tên lừa đảo, sớm nói nếu dính dáng vào thằng nhãi này, thì nhất định không có chuyện tốt. Lý Kỳ vội nói: - Hoàng thượng minh giám, Lý Kỳ ta dám thề với trời. Điều này không có nửa điểm quan hệ cùng ta a.

Triệu Giai khe khẽ hừ một tiếng, trong mắt lại lóe ra một tia hồ nghi.

Ai ôi!!!, Nhạc Phi nha, ta cũng thật là bị ngươi hại chết rồi, ngươi nói ai không được, hết lần này tới lần khác lại nói ta. Lý Kỳ lại quay sang Trần Đạo: - Không đúng, không đúng, các ngươi đang cùng Hoàn Nhan Hi Doãn đối chiến. Chính mình dự trữ khẳng định cũng không đủ dùng, làm sao còn có tiền cấp cho Nhạc Phi? Phương diện này nhất định có lừa dối.

Trần Đạo nói: - Việc này cực kỳ chính xác, nếu Nhạc tướng quân là mượn lương thực, chúng ta đây đập bếp bán sắt cũng không có mà cho, nhưng Nhạc tướng quân mượn lăng la tơ lụa, lá trà, đồ sứ cùng một ít đồ dự trữ không liên quan gì đến chiến tranh, hơn nữa, y còn bảo chúng ta cầm giấy vay nợ này tới đây, có thể đổi được lương thực, lúc đó chúng ta mới cấp cho y đấy.

- Lăng la tơ lụa?

Lý Kỳ nhíu mày, thầm mắng, mấy tên gian thương chó hoang, còn nói đường hoàng như vậy. Hiện giờ chiến hỏa nổi lên bốn phía, mấy thứ này đối với các ngươi có tác dụng cái rắm ấy, cho thì cũng cho rồi, cũng chỉ có quả dưa ngốc Nhạc Phi kia mới mua thôi, nếu để cho ta biết rằng y không có cò kè mặc cả, để hoàn toàn đè thấp giá cả, ta chắc chắn không thể không tức chết, làm kinh doanh không phải như vậy đâu đấy. Nói: - Thành Ngột Thứ Hải các ngươi có ba mưoi vạn quan lăng la tơ lụa?

Trần Đạo nói: - Bởi vì thành Ngột Thứ Hải ở gần Mạc Nam, cho nên cho tới nay song phương giao dịch đều vô cùng mật thiết. Thành Ngột Thứ Hải chúng ta vẫn có rất nhiều hàng hóa đấy.

Lý Kỳ gật gật đầu, lại hỏi:

- Vậy các ngươi có biết Nhạc Phi mang theo mấy thứ này đi nơi nào hay không?

Trần Đạo nói: - Chúng ta cũng có hỏi qua. Nhạc tướng quân chỉ nói là đi Vân Châu, về sau tướng quân của chúng ta phái người đi điều tra. Nhưng Nhạc tướng quân lại sai người đến trách móc chúng ta, nói chúng ta không tin y, còn cho người giám thị y, bởi vậy chúng ta liền rút về trạm canh gác thăm dò, hiện giờ đã không biết hướng đi của Nhạc tướng quân.

Lý Kỳ thấy thằng nhãi này cũng mơ hồ, hỏi cũng như không, vì thế nói: - Được. Việc này chúng ta biết rồi, ngươi tàu xe đường xa, nói vậy cũng mệt muốn chết rồi, đi xuống trước nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ cho các ngươi một giải thích vừa ý.

- Vâng.

Đợi Trần Đạo đi khỏi, Triệu Giai lập tức nói: - Lý Kỳ, trẫm nói rõ ràng cho ngươi biết, tiền này trẫm tuyệt sẽ không trả, là Nhạc Phi mượn, ngươi hãy bọn họ tìm Nhạc Phi mà đòi.

Nhưng y là Điện Tiền Ti, tâm phúc của ngươi, ngươi không trả ai trả? Lý Kỳ nói:

- Hoàng thượng an tâm một chút chớ vội, tiền này không xuất chúng ta cũng phải xuất a.

Triệu Giai kinh ngạc nói: - Có ý tứ gì?

Lý Kỳ cười xấu xa nói: - Hoàng thượng chẳng lẽ quên rồi sao, chúng ta nguyên bản đã tính viện trợ lương thực không hoàn lại cho Tây Hạ đấy, hiện giờ tình huống có biến, chúng ta hãy đem chút lương thực làm khoản trợ cấp cho bọn họ là được rồi, đây không phải một công đôi việc à.

Triệu Giai sửng sốt xuống, nói: - Đây không phải là chuyện ba mươi vạn quan, mà là Nhạc Phi tại sao phải làm như vậy, y có còn đem hoàng đế ta đây để vào mắt hay không, trẫm thật sự là tin nhầm y rồi.

Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, Nhạc Phi là hạng người gì, chúng ta đều rõ ràng, y tuyệt sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế này, hơn nữa, chỉ bằng điểm ấy nhân mã của y, có năng lực tao ra được sóng gió gì chứ, về phần vì sao y làm như vậy, ta tin tưởng nhất định có lý do của y, dù sao sự tình cũng đã xảy ra rồi, sao chúng ta không lấy thái độ lạc quan mà nhìn chuyện này, trước mặt chúng ta còn có một địch nhân cường đại.

Tông Trạch cũng nói: - Hoàng thượng, Xu Mật Sứ nói rất đúng, không nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, trước mắt chúng ta đều không biết Nhạc Phi bọn họ đi nơi nào, nghĩ nữa cũng vô dụng, lúc này chiến sự quan trọng hơn a.

Triệu Giai liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, nhắm mắt gật gật đầu.

Ra lều lớn, Lý Kỳ lập tức tìm đến Mã Kiều, nói: - Mã Kiều, ngươi lập tức dặn dò người của chúng ta ở Tây Hạ, bảo bọn họ lập tức tiến đến Mông Cổ, bảo bọn họ tìm Nhi Đóa Vương tử của bộ tộc Đạt Đán, giúp ta hỏi thăm tin tức của Nhạc Phi.

- Ah.

Mã Kiều đột nhiên hỏi: - Ai, Xu Mật Sứ, ngươi cùng dân tộc Mạc Bắc có liên hệ từ khi nào thế?

Lý Kỳ ném ra một cái lườm xem thường nói: - Nha đầu ngươi xem thường ta phải không, có địa phương tồn tại mua bán, thì có thế lực của ta tồn tại.

Những lời này cũng tuyệt không khoa trương, Đại Tống là đại quốc kinh tế lớn thứ nhất trên đời hiện nay, mà Lý Kỳ lại là phú thương thứ nhất Đại Tống, mua bán trải rộng khắp đại lục Âu Á, Mông Cổ tất nhiên cũng không nói chơi, chuyện buôn bán qua lại vài lần là quen thuộc, chỉ cần hai bên đều có nhu cầu, rất nhanh có thể thành lập nên quan hệ vô cùng tốt đẹp, tuy rằng song phương vẫn luôn chưa từng gặp mặt.

Mã Kiều lại ồ một tiếng, lập tức lại hỏi: - Ngươi nói Nhạc Phi bọn họ là đi Mạc Bắc hay sao?

- Ta cũng chỉ là đoán thôi, nếu Nhạc Phi đến Vân Châu rồi, chúng ta không thể không biết được, nếu Nhạc Phi xuôi nam rồi, vậy cũng có thể gặp phải bộ đội của Hoàn Nhan Tông Vọng rồi, phương diện Tây Hạ hẳn là nhận được tin tức, đi về phía tây lại sẽ gặp gặp phải bộ đội của Hoàn Nhan Hi Doãn, Thành Ngột Thứ Hải cũng có thể biết được, cho nên ta suy đoán Nhạc Phi hoặc là chạy tới ngay tại địa khu Hà Sáo, hoặc là đã đi Mạc Bắc rồi, chỉ có điều ta cũng không biết người này đi Mạc Bắc làm gì? Dù sao chỗ kia cách chúng ta núi cao nước xa.

Lý Kỳ thở dài một hơi, hai mắt cũng là lộ ra hoang mang.

Tin tức Cư Dung Quan thất thủ rất nhanh đã truyền đến Vân Châu.

Sĩ khí quân Kim lại phải chịu thêm đả kích, Cao Khánh Duệ, Hoàn Nhan Xương và các đại tướng khác, đều trầm mặc không nói, lúc trước bọn họ tự thân khó bảo toàn, nào dám chia đi cứu viện.

Hoàn Nhan Tông Hàn cũng chỉ biết thở dài, nhưng cũng không phải gã vì Cư Dung Quan thất thủ mà thở dài, bởi vì gã cũng không tính toán đến chuyện lấy Cư Dung Quan rồi, gã là vì tổn binh hao tướng mà thở dài, dù sao trong tay gã nhân mã đã không còn nhiều nữa, nhưng gã cũng không nhiều lời như vậy, nói:

- Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, hiện giờ mưa to đã ngừng, ta cũng phải lên đường, thành Vân Châu này liền toàn bộ nhờ các ngươi, trừ phi người đều chết sạch, bằng không mà nói, Vân Châu quyết - không thể mất.

- Chuyện này xin Đô Thống yên tâm, chúng ta nhất định thề sống chết thủ vững thành Vân Châu. Cao Khánh Duệ nói xong lại nói: - Nhưng Đô Thống, ngươi có muốn mang nhiều người thêm nữa hay không? Tám ngàn có phải quá ít rồi hay không?

Hoàn Nhan Tông Hàn lắc đầu nói: - Không cần, tám ngàn là đủ rồi, trong tay Di Thứ Bảo bọn họ còn có một ít bộ đội còn sót lại nữa, gộp chung vào một chỗ hẳn là cũng có một hai vạn, tuy nhiên việc này nhất định không thể để cho quân Tống phát hiện.

Hoàn Nhan Xương nói: - Tông Hàn ngươi yên tâm đi, phía bắc, tây bắc Vân Châu cũng đều là địa bàn của chúng ta, có người của chúng ta đóng ở đó, hơn nữa ta đã tăng phái nhân mã điều tra dọc đường, nam triều nếu dám phái do thám đến tìm hiểu, nhất định bọn chúng không thể che giấu.

Hoàn Nhan Tông Hàn gật gật đầu, buổi tối ngày đó, gã liền lãnh binh vụng trộm ra khỏi thành theo hướng cửa bắc thành Vân Châu, tuy rằng Hoàn Nhan Xương cũng đã nói như vậy rồi, nhưng để bảo hiểm, Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn thừa dịp lúc ban đêm mà ra khỏi thành, để tránh tạo thành động tĩnh quá lớn.

Gần như là cùng lúc, bên phía Triệu Giai cũng nhận được tân báo, tin vui không ngừng, vẻ lo lắng ngày đó vì món vay nợ khổng lồ mang đến lập tức trở thành hư không, bởi vì đã mất đi liên hệ với Nhạc Phi rồi, ngươi còn nghĩ cũng vô dụng, trú trọng vào lúc này mới phải.

Tông Trạch hưng phấn nói: - Hiện giờ Vũ Châu đã bị chúng ta công hãm, mà Tân Châu cũng đã là vật trong bàn tay, sau khi đánh lấy được Cư Dung Quan, bộ đội sở thuộc của Trương Tuấn có thể phối hợp với quân Lưu Cách hai mặt giáp công Nho Châu và Quy Châu, công chiếm bốn châu này chỉ là chuyện sớm hay muộn, chỉ cần đoạn đường này chúng ta lấy được Vân Châu, là có thể hoàn toàn chiếm lĩnh địa khu Yến Vân.

Triệu Giai cười ha hả nói: - Một khi khống chế được Yến Vân, là chúng ta được nương tựa theo Trường Thành mà phòng ngự quân Kim, sau đó lại tiến quân đến địa khu Hà Sáo, hai mặt giáp công Hoàn Nhan Tông Vọng, nói không chừng còn có thể đoạt được địa khu Hà Sáo, nếu có được Yến Vân, Hà Sáo, Đại Tống ta rốt cuộc không cần e ngại những dân tộc du mục này nữa rồi, đến lúc đó thì không phải là bọn chúng có thể bất cứ lúc nào tiến công chúng ta, mà là thời điểm chúng ta tiến công bọn họ tới rồi.

Đây là chính là khát khao tốt đẹp cỡ nào a!

Tướng sĩ quân Tống nghe thấy vậy đều cảm thấy hưng phấn không thôi.

Lưu Kỹ lại nói: - Đã nhiều ngày quân Kim đã thối lui đến sông đào bảo vệ thành, và còn đang gia tăng mở rộng đường sông, nói vậy bọn họ là muốn chết thủ thành trì rồi, chờ đợi viện quân đến, kể từ đó, bọn họ nhất định phải cùng chúng ta đánh trận địa chiến, pháo của chúng ta rốt cục có thể đại triển thần uy rồi.

Tông Trạch lắc đầu nói:

- Chúng ta tuy có hỏa khí, nhưng cũng không thể sơ suất a, thành Vân Châu này từ trước chính là vùng giao tranh của binh gia, tường thành này vô cùng chắc chắn, không kém gì Yến Sơn Phủ, hơn nữa còn có phần đông thiết bị phòng ngự, chúng ta nhất định chú ý cẩn thận, thận trọng.

Càng là thời điểm mấu chốt này, lại càng nên cẩn thận làm việc, bởi vì đối phương cũng không phải người ngu, Hoàn Nhan Tông Hàn nếu lựa chọn tử thủ thành trì, như vậy nhất định là có nắm chắc nhất định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.