Sau khi ký kết quyết định tạm gác lại tranh luận và làm xong các chỉ đạo, Lý Kỳ liền chuần bị về kinh.
Đúng vậy, chiến tranh ở nơi đây vẫn đang diễn ra, dù là Tây Vực hay vương triều Đông Khách Lạt Hãn, khói lửa chiến tranh còn đang bao phủ, nhưng thế thì đã sao, nhiệm vụ của Lý Kỳ đã hoàn thành xong, ở lại đây cũng chẳng có ích lợi gì, nói đến việc đánh trận, Ngô Giới còn giỏi hơn hắn.
Hơn nữa, đây chẳng qua là 1 góc trong chiến lược của Đại Tống, thân là Xu Mật Sứ hắn phải lấy đại cục làm trọng, không thể ở cố định 1 nơi, Lý Kỳ cũng chả phải gà mẹ, chuyện vặt vãnh nào cũng chăm chút xử lý, đó không phải là tính cách của hắn, theo đuổi lợi ích lớn nhất mới chính là mục tiêu của hắn, nếu cái ích lợi hấp dẫn hắn ở lại ít đi hoặc không còn nhiệm vụ quan trọng thì hắn sẽ không chút do dự quay gót bỏ đi.
Cùng với sự đưa tiễn của Ngô Giới và các tướng sĩ, đoàn người của Lý Kỳ ra khỏi thành Sơ Lặc dọc theo vùng Hà Hoàng trở về.
- Sao rồi, đang lo cho Gia Luật Đại Thạch à?
Lý Kỳ nhìn Gia Luật Cốt Dục không tự chủ mỗi bước mỗi quay đầu nhìn lại.
Gia Luật Cốt Dục thu hồi tầm mắt, tươi cười: - Đại Thạch lớn rồi, đã không cần muội lo, chắc là muội còn chút vướng bận thôi.
Lý Kỳ cười nói:
- Cũng đúng, người thân ở xa khó tránh có chút vướng bận.
Gia Luật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296143/chuong-1799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.