Xấu hổ!
Hiện tại hoàn cảnh của quân Kim chỉ có thể dùng từ xấu hổ để hình dung.
Đánh?
Chủ lực của người ta cũng đã rút lui rồi, cả kế hoạch đều tuyên bố phá sản, ít nhất Hoàn Nhan Tông Vọng không dám sai hai vạn đại quân tiến quân đến Hà Hoàng lần nữa, hơn nữa, bọn họ cũng không có lý do gì tiến công.
Không đánh?
Vậy bọn họ tới nơi này làm gì?
May mà đang tọa trấn chính là Hoàn Nhan Tông Vọng, đổi lại người khác thế nào cũng sẽ tức giận đến hộc máu, lúc trước khi gã theo Hoàn Nhan A Cốt Đả khởi binh, hoàn cảnh khó khăn hơn, gã cũng từng gặp qua không ít, suy sụp nho nhỏ như thế này, sao có thể khiến cho gã biết khó mà lui.
- Đô Thống, hiện giờ vương triều Đông Khách Lạt Hãn gặp phải cường địch, hơn nữa là đối thủ cũ, ta nghĩ bọn họ tạm thời chẳng quan tâm đến Sơ Lặc nữa rồi. Trong giọng nói của Lưu Ngạn Tông có chút ủ rũ.
Hoàn Nhan Tông Vọng híp mắt nói: - Việc này không phải đơn giản như vậy, ta thấy vô cùng có khả năng là đầu bếp thối kia phái người đến mật báo, dụ khiến vương triều Tây Khách Lạt Hãn đến công, để giải khẩn cấp. Đúng rồi, các ngươi hiểu biết bao nhiêu về vương triều Tây Khách Lạt Hãn này?
Lưu Ngạn Tông nói: - Kỳ thật vương triều Tây Khách Lạt Hãn vào mười mấy năm trước, đã thần phục nước Tắc Nhĩ Trụ Vương của Tây Vực, nhưng về mặt quân sự thì vẫn giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296142/chuong-1798.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.