Lý Kỳ đứng ở trước bàn trang điểm, nhìn mỹ nhân trong gương, đôi mắt như sao sáng, môi đỏ mọng kiều diễm, răng trắng tinh như ẩn như hiện, tựa như lá đỏ nhị trắng, mái tóc đen bóng như mây như tĩnh như động, làn da màu lúa mạch lộ ra một tia đỏ ửng, bộ ngực sữa cao cao đứng thẳng, tạo nên hai lều nhỏ màu bạch ngọc.
Con người là muôn hình muôn vẻ, Lý Kỳ gặp qua không nhiều, nhưng nữ nhân giống Lưu Vân Hi có thể từ đầu đến cuối cũng có thể làm đến trước sau như một, thì vẫn là lần đầu gặp được, có lẽ ánh mắt của nàng nối liền với trái tim, đều là tinh thuần như vậy, không chứa một tia tạp chất, bất kể là yêu là hận, nàng cũng không che dấu chính mình, chân thật giống như thiên nhiên vậy, cũng không ẩn giấu đi sức hấp dẫn của chính mình, làm cho người ta không kìm lòng nổi mà trầm mê vào đó, nhưng thiên nhiên nếu là thật nổi giận, nó nhất định sẽ cho ngươi biết tay đấy, Lưu Vân Hi đồng dạng cũng là như thế.
Lưu Vân Hi thấy Lý Kỳ đang ngơ ngác nhìn mình, trên mặt hiện ra một mảnh hồng nhạt kiều diễm, hạ giọng nói: - Phu quân, vì sao huynh cứ nhìn ta thế?
Lý Kỳ ngẩn ra, cười nói: - Thập nương, muội thật đẹp!
Lưu Vân Hi vui vẻ cười nói: - Phu quân, huynh thích nhìn thì nhìn, ta chỉ sợ chê ta không đủ xinh đẹp.
- Làm sao có thể chứ.
Lý Kỳ vội vàng nói: - Thập nương, vẻ đẹp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296104/chuong-1773-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.