Lý Kỳ cười khổ đáp: - Thì ta cũng chỉ còn cái miệng là dám khoe mẽ trước mặt cô thôi.
Tần phu nhân buột miệng hỏi: - Thế vừa rồi ngươi định làm gì? Vừa nói xong, nàng chợt thấy hối hận.
- Thì muốn nắm tay nàng thôi!
Lý Kỳ nói rồi đột nhiên chộp lấy bàn tay nõn nà của Tần phu nhân, nắm chặt nói:
- Giống như thế này này.
Tần phu nhân ngây người một lúc, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, phải một lúc sau nàng mới có phản ứng, đoạn mau chóng muốn rụt tay lại, nhưng lần này Lý Kỳ sao có thể buông tha, liền nói: - Tam Nương, nếu như lần này ta buông tay ra, ta cũng không dám chắc lần sau có còn can đảm nắm tay nàng không nữa. Nàng biết đó, về mặt này ta thực sự rất xấu hổ.
Tần phu nhân hừ một tiếng, nói: - Ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba chắc, mau buông ra, nếu mà để người khác nhìn thấy thì con ra thể thống gì.
- Nhìn thấy thì nhìn thấy, thế thì sao nào.
Kì lạ? Nàng chỉ cửa quậy một lúc, ai ô, có kịch hay rồi. Lý Kỳ nắm chặt lấy tay Tần phu nhân nói vẻ ăn vạ: - Tam Nương, nàng nói không sai, cho dù nàng có từ chối 99 lần, thì tới lần thứ 100 ta vẫn nắm lấy tay nàng, hơn nữa, ta vốn định từ từ chinh phục nàng, cho nàng thời gian để suy nghĩ kĩ, nhưng ta lại nghĩ, nếu như lần này quân Kim đánh tới thật, thì dù có sinh tử thắng bại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296064/chuong-1750-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.