Đột nhiên hắn như thể nghĩ ra điều gì, liền nói: - À, lần trước thật là xin lỗi cô, ta có việc gấp phải đi phương bắc một chuyến, không thể tới như hẹn, thật là có lỗi.
Tần phu nhân thoáng sững sờ rồi lắc đầu nói: - Không sao, dù sao thì ta cũng không muốn đi cho lắm.
Lý Kỳ buồn rầu nói: - Thế mà cô không nói sớm, làm ta cứ phải áy náy suốt bấy lâu.
Tần phu nhân hồ nghi nhìn Lý Kỳ một cái, rồi dùng ánh mắt nói với Lý Kỳ rằng, làm sao mà ta tin ngươi được.
Khỉ thật. Nữ nhân bây giờ đều thông minh cả, không dễ qua mặt chút nào. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Để bù đắp nỗi áy náy trong lòng ta, hay là chúng ta khi nào rảnh đi thăm bọn Đại Đệ đi.
Tần phu nhân do dự một lúc rồi gật đầu trả lời: - Cũng được!
Lý Kỳ có chút sững sờ hỏi lại: - Thật hay là giả đấy? Không phải là cô đang đồng ý lấy lệ đó chứ?
Tần phu nhân tò mò hỏi lại: - Ta việc gì phải đồng ý lấy lệ?
Lý Kỳ gãi đầu nói: - Trước kia hẹn cô ra ngoài, cô sống chết không đồng ý, lần này ta thuận miệng buột ra một câu, mà cô đã đồng ý ngay.
Tần phu nhân cau mày hỏi: - Thuận miệng buột ra?
Mẹ kiếp! Nói nhầm rồi. Lý Kỳ cười ngượng ngùng nói: - Đương nhiên là không phải, được, không vấn đề gì, vậy thì---vậy thì cuối tháng sau đi nhé.
- Cuối tháng sau?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296063/chuong-1750-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.