Những thương nhân kia ai ai cũng tinh ranh như khỉ vậy, làm sao không biết lúc này thật ra không tiện đến chúc mừng, dù sao thì ra tù cũng không phải là chuyện đáng tuyên truyền gì, nhưng Lý Kỳ là người đáng dựa vào nhất trong triều của những thương nhân này, chính vì Lý Kỳ, địa vị của thương nhân mới có được sự tăng vọt trong phạm vi lớn, cho nên bọn họ cần thiết phải biết Lý Kỳ vào tù rốt cuộc là có lý do khác hay là thất thế.
Cho dù Bạch Thiển Dạ nhiều lần khuyên bọn họ đừng lo lắng, nhưng bọn họ không thấy Lý Kỳ đến, vẫn không sao yên tâm được.
Tuy Lý Kỳ có chút mệt mỏi, nhưng trong lòng cũng hiểu, bọn họ đã đến nhà rồi, nếu cự tuyệt không gặp, thì họ chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, thế là vội vàng tắm rửa sạch sẽ, sau đó nắm tay Phong Nghi Nô đi ra ngoài.
Quý Hồng Nô đứng chờ trước cửa, trên mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói: - Phu quân, Phong tỷ tỷ, quấy rầy hai người rồi.
Phong Nghi Nô vội vàng giãy khỏi tay Lý Kỳ, đưa tay kéo tay của Quý Hồng Nô, dậm chân nói: - Hồng Nô, muội nói bậy gì thế, tỷ và phu quân không làm gì cả.
Quý Hồng Nô kinh ngạc nói: - Phong tỷ tỷ, chẳng phải tỷ đang giúp phu quân tắm rửa sao?
Phong Nghi Nô lại càng xấu hổ không thôi, giả vờ giận dữ nói: - Được lắm, Hồng Nô, muội thật sự ngày càng hư mà, xem tỷ không tha cho muội đâu.
Hai nữ lập tức ồn ào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296047/chuong-1739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.