Giấc mộng cùng chung chăn lớn được mưu tính tỉ mỉ tuyên cáo thất bại lần nữa.
Lý Kỳ chỉ cảm thấy bản thân mình hổ thẹn với mười con hào, chuyện bi thương nhất trên đời này không không gì qua được đã tráng dương rồi nhưng lại không có đất dụng võ.
Nhưng Lý Kỳ làm càn một phen ủ rũ cúi đầu, dù sao cũng làm đồ ăn rất lâu rồi, hắn cũng vô cùng mệt mỏi, rất nhanh liền chui vào trong ổ chăn ngủ.
Sáng sớm.
- Ưm!
Lý Kỳ khẽ động đậy hạ thân, khóe môi lại nở nụ cười nhàn nhạt.
- Phu quân, phu quân, muội phải rời giường rồi.
- Còn sớm, ngủ thêm một lát nữa đi.
Lý Kỳ nói xong đột nhiên ngẩn ra, mở mắt ra, phát giác hai tay đang ôm Lưu Vân Hi vào lòng, hửm một tiếng, nói: - Chuyện gì thế này? À, ta biết rồi, Tiểu Thập nương, muội thành thật khai báo, có phải đêm qua thừa dịp phu quân ngủ say mà lén lút chạy vào trong ổ chăn của ta không
- Không
- Không cần giải thích, huynh sẽ không trách muội đâu.
- Không phải
- Không sao, phu thê chúng ta ngủ cùng nhau là hoàn toàn chính đáng, àmuội làm gì lại châm huynh, đã nói là không mang theo châm rồi mà.
- Huynh có thể nghe muội nói xong không.
Lưu Vân Hi nổi bão thì rõ ràng là một con cọp mẹ nha.
Lý Kỳ nhất thời hạ giọng, nói: - Mời phu nhân nói.
Lưu Vân Hi há miệng thở dốc, còn chưa nói ra lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3296011/chuong-1713-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.