- Ta đã nói với cô rồi, ta là kiện tướng thể dục thể thao, cô còn muốn chạy bộ theo ta ư, cô đã chạy thì thôi, còn mang theo phụ trọng chạy bộ với ta, nói thật ta phi thường khâm phục dũng khí của cô, nhưng chỉ số thông minh ư, cũng có chút đáng xấu hổ đấy.
- Ngươi có câm miệng lại không.
- Tam Nương a, cô phải học được nghe lời khuyên của người khác, rồi rồi rồi, ta câm miệng, ta câm miệng còn không được sao.
Chỉ thấy ở trong một mảnh ruộng ven đường, Lý Kỳ giúp đỡ Tần phu nhân khập khiễng đi lại chậm rì rì, trong miệng thì lải nhải nhắc nhở.
Hóa ra vừa rồi Lý Kỳ thật sự là chọc giận Tần phu nhân, không ngờ nàng cầm theo gậy gỗ đuổi đánh Lý Kỳ, nào biết được người không đánh được, còn khiến mình bị trẹo chân, thật sự là nhà đã dột lại gặp mưa dầm suốt đêm a.
- Cô ngồi chỗ này nghỉ ngơi trước đi đã.
Đi vào bên cạnh một đống cỏ, Lý Kỳ giúp Tần phu nhân ngồi xuống, lại hỏi:
- Cô cảm thấy thế nào rồi? Để ta giúp cô xem một chút đi.
- Không cần, không cần.
Tần phu nhân vội vàng dùng hai tay che trước chân mình, nói: - Không có gì đáng ngại cả.
Kỳ thật nàng trẹo chân cũng không nghiêm trọng lắm, chính là không cẩn thận dẫm phải một hòn đá nhỏ mà thôi.
Lý Kỳ cũng không miễn cưỡng nàng, hắn nói: - Vậy cô phải nhớ kỹ, lúc trở về nên tìm người nhìn xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295975/chuong-1693-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.