- Tam nương, sớm biết rằng cô sẽ chờ ta, ta mới không chạy vội vã như vậy đâu.
Lý Kỳ tiến vào xe ngựa, thở gấp nói.
Tần phu nhân ngồi trong xe ngựa khẽ hừ nhẹ nói:
- Ai chờ ngươi chứ, nếu không phải phu xe kia không chịu đi, ta đã sớm trở về rồi.
- Phải không?
Lý Kỳ lập tức quay đầu nói:
- Phu xe.
- Có tiểu nhân.
- Ngươi làm rất tốt.
Lý Kỳ hào sảng nói:
- Ngươi đợi lát nữa đi Túy Tiên Cư lĩnh một tấm thẻ hội viên, dẫn già trẻ cả nhà xả láng một chút, ngươi yên tâm, Vương gia nếu đuổi ngươi đi, ngươi liền tới Túy Tiên Cư ta, ta cam đoan ngươi bữa bữa có thịt, nằm lĩnh tiền công.
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.
Ngoài cửa, phu xe nghe vậy thì hưng phấn không thôi, liên tục nói lời cảm tạ.
Lý Kỳ đắc ý trừng mắt nhìn về hướng Tần phu nhân.
- Đức hạnh!
Tần phu nhân mấp máy môi, nói:
- Hiện tại có thể đi được chưa?
- Đương nhiên, đương nhiên, trở về đi.
- Vâng.
Xe ngựa bắt đầu chậm rãi chuyển động, dưới sự khích lệ bằng tiền vàng của Lý Kỳ, xe ngựa chạy vô cùng ổn định, tuyệt không xóc nảy.
Lý Kỳ cầm lấy chén trà uống một ngụm vào, nói:
- Tam nương, cô cũng thật là --- a? Cô nhìn ta như vậy làm gì? A -- ồ, không phải là ta lại cầm nhầm chén trà chứ? Xem ra đúng là thật nha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295969/chuong-1688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.