- Công tử, hiện giờ đã tới ngoài thành rồi, ngươi muốn muốn đi đâu?Phu xe chạy một dặm đường, sau khi rời xa phạm vi Túy Tiên Sơn Trang, liền ngừng lại, xoay người hướng bên trong xe dò hỏi.Bên trong xe ngồi một người con gái cải trang thành con trai, khóe miệng nàng nổi lên một tia tự giễu cười mỉm, ta muốn đi đâu? Điều này đối với ta mà nói thật sự là quá xa xỉ, nên nói ta có thể đi đâu? Tuy nói trời đất bao la, nhưng lại có nơi nào có thể dung nạp ta, cho dù ta đến đâu, đều là gieo họa hại người khác, hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, ta đây thật đúng là việc nhân đức không nhường ai.
- Công tử, công tử.Phu xe lại gọi hai tiếng.Nữ tử hơi ngẩn ra, nói:
- Đi Tây Hồ
.- Đâu Tây Hồ?
- Chỗ nào cũng được.
- À.Một lúc lâu sau.- Xuyyyyyy - - -! Khách quan, đã đến Tây Hồ rồi, ngươi xem nơi này được không.Nữ tử khẽ thở dài một cái, rèm xe vén lên, nương theo ánh trăng nhìn mặt hồ phẳng lặng, gật đầu, nói:
- Được rồi.
Nàng nói xong xuống xe ngựa, từ hành lý lấy ra một túi tiền to đưa cho phu xe, nói:
- Cầm đi.Phu xe kia vội khoát tay nói:
- Không được, không được, trước đó vị công tử kia đã đưa ta tiền xe rồi.Cô gái nói:
- Cầm đi đi, dù sao ta sau này cũng không cần.
- Chuyện này - - -.Phu xe kia chần chừ, vẫn là hai tay nhận lấy, chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295804/chuong-1575-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.