- A…
Lý Kỳ nói:
- Nhưng y thuật của muội cao cường như vậy, chẳng phải nói chưa tắt thở là muội sẽ cứu được ư?
- Trước tiên, ta không lợi hại như thế, tiếp theo, kể cả ta có thể cứu được, ta cũng sẽ không cứu.
- Vì sao?
- Không rảnh.
- Hả?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Không rảnh? Muội đến đây không phải để cứu người ư?
Lưu Vân Hi lạnh lùng đáp:
- Nếu ta muốn cứu người kia, bắt buộc phải tốn rất nhiều công sức, đồng thời khi ta chữa trị cho y, sẽ càng có nhiều người vì vậy mà chết, ta chỉ có thể từ bỏ y. Huynh cũng nghĩ mà xem, những người này tại sao lại phải nằm ở đây, đều là nhờ hồng phúc của huynh đó.
Người bệnh kia không nhẫn nhịn nổi nữa, lúc này không nịnh nọt thì còn đợi đến lúc nào, lập tức viện ra lý do:
- Chúng tôi đều là binh sĩ của Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ vẫn thường dạy dỗ chúng tôi, vì để mở mang bờ cõi cho Đại Tống, đây chính là sứ mệnh của chúng ta, kể cả có chết, chúng tôi cũng không hối hận.
- Thế ư?
Lưu Vân Hi lạnh lùng nói.
- A ---!
Nguời bệnh kia bỗng hét to một tiếng.
Lý Kỳ sợ sệt cúi đầu, chỉ thấy Lưu Vân Hi một tay nắm lấy chỗ cuốn băng trên cánh tay phải của tên lính bị thương.
Đau tới mức người bệnh kia đổ những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu.
- Nếu ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295710/chuong-1518-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.