Cửa ở bên kia!
Bốn từ đơn giản đã ép Vi Bình vào chỗ chết. Nếu ngươi có bản lĩnh có thể đi, nếu không dù ngươi là rồng là hổ cũng đều phải ngoan ngoãn cho ta.
Vi Bình thực sự rất muốn để lại cái bóng tự tin, phóng khoáng cho Lý Kỳ, nhưng y có dám không? Lẽ nào y không sợ ngày mai, người đàn ông đó giống như tử thần sẽ mang đầu y tới. Nhưng y lại không có da mặt như Mã Huyền Tử, còn có thể công khai chịu thua.
Bây giờ y thực sự hối hận đã động tới tên “mãng phu” này, có động hay không cũng đuổi người đi, điều này sao còn có thể tiếp tục được nữa?
Ngưu Cao thấy bộ dạng quẫn bách của Vi Bình, trong lòng khinh thường mỉm cười. Ban đầu Xu Mật Sứ ngay cả Hoàn Nhan Tông Hàn cũng còn dám đuổi đi, càng huống hồ các ngươi chỉ là nhân vật tiểu tốt.
Ninh Võ thấy Vi Bình sắp không thể chống nổi nữa, bỗng nhiên đứng lên, đánh tiếng giảng hòa, nói:
- Xu Mật Sứ, Vi huynh, có gì từ từ nói, hà tất phải tức giận. Ta nghĩ xu mật sư nói lời này nhất định là có lý của ông ấy.
Lý Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Vi Bình một cái.
Ninh Võ cũng khẽ gật đầu với Vi Bình, tỏ ý trước tiên y nên ngồi xuống.
Không có mặt mũi cũng có nghĩa là không còn mạng nữa!
Vi Bình hít thở sâu một hơi, ngồi xuống.
Đây chính là lực uy hiếp của cái đầu La Hổ, vì sao Lý Kỳ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295604/chuong-1453-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.