Bốp! Bốp! Bốp!
- Phù! Thập nương, y thuật của cô lại tiến bộ vô cùng lớn nữa rồi nha, vi sư cảm thấy vô cùng vui mừng.
Lý Kỳ lõa thể ngồi dậy, chỉ thấy sau lưng hắn có từng dấu đỏ tròn, nét mặt hò hét khoái trá, làm vài động tác ưỡn ngực, vẻ mặt vô cùng thoải mái, sảng khoái nói: - Thật sự là thoải mái mà! Hừm? Thập nương, cô sờ ta làm gì? Ai ui, nhẹ chút nhẹ chút, xấu hổ, hóa ra là bắt mạch à, cô nói sớm chứ, cô muốn bắt mạch, ta có thể không để cô bắt sao, cho dù không để cô bắt thì cô cũng không thể cưỡng cầu nha. Cô như vậy có khác gì cưỡng gian đâu?
Lưu Vân Hi thật sự không chịu nổi, lạnh lùng liếc Lý Kỳ, nói:
- Bây giờ ngươi là người bệnh, ta là lang trung.
Lý Kỳ lớn lối nói: - Thì sao?
- Bản lĩnh hại người của ta không thua bản lĩnh hành y đâu.
- Hiểu rồi.
Lý Kỳ gật đầu, nói: - Cô tận tình bắt mạch đi, cô muốn bắt bao lâu thì bắt bấy lâu, tiểu đệ tuyệt đối không nói nhiều.
- Câm miệng.
-!
Lưu Vân Hi thấy đức hạnh này của Lý Kỳ, không khỏi lườm hắn một cái, thu tay lại, như thoáng suy nghĩ nói: - Không ngờ là trong mấy ống giác hơi thêm vào chút lửa, hiệu quả lại tốt như vậy, thật là không thể tin nổi mà.
Hóa ra tuy Lý Kỳ đại nạn không chết ở Tây Hồ, nhưng khốn khổ thì khó tránh khỏi, cả người đều mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295562/chuong-1428-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.