Hoàng đế chính là Hoàng đế, thần tử chính là thần tử, mặc kệ thần tử có thông minh cỡ nào, cũng mặc kệ Hoàng đế vô dụng ngu ngốc cỡ nào, thần vĩnh viễn không thể suy đoán được hoàn toàn tâm tư của đế vương, bởi vì chuyện mà Hoàng đế suy nghĩ không giống với những người còn lại, nếu không sao lại nói gần vua như gần hổ chứ.
Tuy rằng mục đích của Lý Kỳ và Triệu Giai khác nhau, nhưng quá trình lại giống nhau, Lý Kỳ rất hài lòng về chuyện này, bởi vì nếu đổi lại là người khác, căn bản không thể đồng ý với yêu cầu của hắn.
Bên ngoài vẫn còn tranh nhau đến túi bụi, nhưng nương theo sự xuất hiện của Tuần san Đại Tống Thời đại, đã chuyển dời rất tốt sự chú ý của chúng Nho sinh từ người Lý Kỳ sang những học phái khác. Như vậy, "đầu sỏ gây tội" Lý Kỳ ngược lại càng ung dung thoải mái, bởi vì có quá nhiều người tự nguyện đấu tranh anh dũng cho hắn, tuy rằng trong lòng bọn họ đều mang tâm tư riêng.
Buổi sáng một ngày, Lý Kỳ ngồi xe ngựa đi đến phía đông thành, hắn chuẩn bị đi xem bọn Cao Nha nội chuẩn bị như thế nào rồi.
Đi được nửa đường, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng kêu đau đớn "ai ôi". Lý Kỳ vội xốc màn lên ghé mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một ông lão gánh hàng té ngã cách đó mười bước, quả trám trong sọt lăn đầy trên đất, Mã Kiều đánh xe cũng không thể không dừng lại.
Lý Kỳ vừa định kêu Mã Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295476/chuong-1371-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.