- Hoàng thượng, người … người để thần đi gặp Thái thượng hoàng sao?
- Thế nào? Ngươi không dám đi à?
- Việc này … không phải là không dám đi, chỉ có điều…
Triệu Giai cười nói:
- Ngươi yên tâm, phụ hoàng ông ấy từ lâu đã không còn trách ngươi nữa rồi, huống hồ có trách ngươi cũng đâu có thay đổi được gì.
Nói rồi y thở dài một hơi, rồi nói:
- Ngươi cũng biết đấy, hiện nay phụ hoàng cả ngày chỉ một mình ở trong cung, mà bằng hữu cũ của ông ấy, bây giờ cũng đã …, ngươi nếu có rảnh rỗi, thì tới chuyện trò với ông ấy cho vui.
- Hoàng thượng, người đang nói thật, hay nói đùa vậy?
Triệu Giai trừng mắt nói:
- Đương nhiên là nói thật chứ, chỉ có điều ta hy vọng ngươi chuyển giúp ta một mẩu tin tới phụ hoàng.
“Biết ngay là làm gì có chuyện đơn giản thế mà”. Lý Kỳ lén nhìn Triệu Giai bằng ánh mắt coi thường, nói:
- Tin gì ạ?
- Thực ra phụ hoàng luôn muốn ra ngoài đi đây đi đó. Tuy ông ấy không nói ra, nhưng trong lòng ta rất rõ, ông ấy không phải là người có thể yên phận sống mãi trong cung. Hồi nãy trước lúc về, ông ấy còn bịn rịn nhìn ngó khắp nơi, hy vọng có thể nán lại thêm một chút nữa. Ta nhìn cảnh đó, trong lòng cũng không thấy thoải mái. Nhưng ngươi cũng biết, bây giờ đâu phải thời điểm thích hợp, cho nên ta muốn ngươi chuyển lời tới ông ấy, để ông ấy kiên nhẫn thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295445/chuong-1350-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.