Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Ta nói tiến bộ tới từ thất bại. Câu nói này quả nhiên là không hề sai. Nhưng quen thì quen, tiền vẫn phải trả.
Trương Xuân Nhi nói:
- Chiều tối ngày mai, ta sẽ sai người mang tiền tới.
- Đủ sảng khoái rồi! Vậy phiền cô rồi.
- Kỳ thực ta cũng không muốn mang than tới sưởi ẩm Túy Tiên Cư của ngươi.
- Nếu lời này của cô là vì để loại bỏ những áy náy trong lòng ta, chúc mừng cô, cô đã làm được rồi.
Trương Xuân Nhi mỉm cười, nói:
- Vậy ta xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.
- Gượm đã.
Lý Kỳ nhỏ giọng gọi cô lại, xoa xoa tay nói:
- Ta còn có một chuyện nhỏ, mong Trương Nương Tử giúp ta.
- Chuyện gì?
- Chính là chờ khi bán bức tượng này đi rồi, Trương Nương Tử có thể hô lên hai câu không?
- Ngươi là muốn ta giúp ngươi nâng giá?
- Về mặt lý luận thì có thể nói như vậy. Nhưng trên thực tế, ta cũng là hy vọng có thể bán được nhiều tiền, giúp được càng nhiều người nghèo.
Lý Kỳ thảm thiết nói.
- Thật sự xin lỗi, ta cũng là mở tửu lầu, thất lễ rồi.
Trương Xuân Nhi nói xong, liền quay người đi xuống.
Mẹ kiếp! Không nên chảnh như vậy chứ! Hừ! Cho dù không có ngươi giúp, ta cũng còn hai tên Cao Nha Nội nữa. Lý Kỳ phủi miệng, chỉnh đốn lại tâm lý, liền nói với quần chúng dưới đài:
- Tại hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295440/chuong-1347-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.