Cao Cầu nghe thấy thế rất tò mò, nói:
- Lời này là thế nào?
Tả Bá Thanh cầm chiếc đũa lên, điểm hạ xuống món ngon trong đĩa, nói:
- Không biết các vị có chú ý tới không, con cá này khi vừa mới trình lên, nhìn từ bên ngoài là một con cá vô cùng hoàn chỉnh. Ngay cả da cũng không bị vỡ. Nhưng nhìn từ bên trong mà nói, cũng có thể nói là một con cá không trọn vẹn.
Vương Trọng Lăng hiếu kỳ nói:
- Tả tổng quản, lời này của ngươi không phải là tự mâu thuẫn rồi sao?
Tả Bá Thanh lắc đầu liên tục, dùng đũa gắp một mảng thịt lớn ở bên ngoài lên, nói:
- Lẽ nào Hữu tướng không phát hiện ra xương cá và nội tạng đều không ở bên trong sao?
Do vì vừa rồi mọi người một lòng đều bổ nhào vào hương vị của cá, không chú ý tới nhiều lắm. Lúc này nghe Tả Bá Thanh nói như vậy, mới cầm đũa lên quan sát kỹ, phát hiện thấy quả nhiên là không có xương cá, không khỏi choáng váng.
- Không phá da cá để lấy xương cá, chuyện này ….
Thái Kinh liên tiếp lắc đầu, nói:
- Chuyện này quả là quá khó.
Tả Bá Thanh cảm thán nói:
- Điểm ly kỳ và quý hiếm nhất của món ăn này chính là ở túi mật của nó ở trong bụng lại không chảy mật ra xung quanh.
Trịnh Dật suy nghĩ hồi lâu, còn không ngờ món này là làm thế nào, liền hỏi:
- Không biết Tả tổng quản có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295437/chuong-1346-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.