Xung quanh lập tức nổi lên tiếng xì xào xôn xao.
Đầu năm nay ai dám trước mặt mọi người trong triều, nói về Hoàng đế. Đây chẳng phải là thành tâm cho mình không đi qua nổi hay sao? Không ít người đều vã mồ hôi hột thay Lý Kỳ.
Duy có Cao Nha Nội:
- Vì sao ngươi lại nói như vậy? Lẽ nào Hoàng thượng không thể ăn một bữa cơm với gia đình sao ….?
- Bốp!
- Ây da, cha đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!
Đừng đánh? Phải đánh mạnh mới đúng. Lý Kỳ thầm cười một tiếng, ngoài miệng lại nói:
- Có câu là trong thiên hạ, hay là thổ vương; lính dẫn thổ hay là vương thần. Hoàng thượng quý vì là vua một nước. Người trong thiên hạ chính là con dân của triều đình, bao gồm cả ta và ngươi trong đó. Thiên hạ vốn là một gia tài. Hay nói cách khác, chúng ta vốn là người một nhà. Mà Hoàng thượng chính là chủ của cái nhà này. Trong ngày tết trung thu, người một nhà lẽ nào không nên ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm đoàn viên sao? Nhưng điều này đối với Hoàng thượng mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa là một hy vọng xa vời.
Sau khi mọi người nghe xong, lần lượt gật đầu. Nếu nhìn từ góc độ này, lời này của Lý Kỳ thật sự là rất có lý.
- Nói rất hay.
Một người bỗng nhiên thốt lên. Người này chính là Tần Cối. Cái kiểu nịnh công khai này, y sao có thể để cho Lý Kỳ một mình làm náo động được.
Y vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295428/chuong-1341-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.