Không hổ là Thái lão hồ ly, không ngờ sớm đã đoán được kế hoạch bước tiếp theo của ta và Hoàng thượng rồi. Gã này quá là thần thánh quá đi, lẽ nào chính là vì Hoàng thượng không phê chuẩn cho lão nghỉ hưu? Ừ, có lẽ là như vậy, khó trách bây giờ còn dám nhàn nhã ở đây hóng gió.
Lúc này, Lý Kỳ cũng cảm thấy mình đã lộ nguyên hình trước mặt Thái Kinh. Nhưng nghĩ lại, nếu như vậy, vậy thì lão sớm cũng đã suy nghĩ xong rồi. Hơn nữa, theo lời của lão vừa mới nói ra, dường như lão cũng bằng lòng với yêu cầu của chúng ta.
Nếu Thái Kinh cũng thoải mái như vậy, Lý Kỳ cũng không dễ dàng che giấu, nói thẳng:
- Điều kiện của Hoàng thượng chính là, ngoài không động tới Thái gia ra, còn phải đồng ý thả cho Thái nhị gia một con ngựa, để y vào Hàn Lâm viện làm quan văn.
Thái Kinh cười nói:
- Điều này nhất định là ngươi tranh thủ vì lão phu sao?
Ngươi chuyện này cũng đoán ra được sao? Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Vì sao Thái sư lại nói như vậy?
Thái Kinh bật cười ha hả nói:
- Đương kim Hoàng thượng, lão phu rất hiểu. Người tuyệt đối là một Hoàng thượng đủ tư cách. Thao Nhi trước đây trong triều có chút cậy mạnh, cũng vì vậy mà đắc tội với không ít người. Hoàng thượng nhất định là không muốn tha cho nó. Tuy nhiên, ngươi cũng biết, trong số mấy người con trai của lão phu, cũng chỉ có Thao Nhi là luôn ở bên lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295354/chuong-1295-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.