Phủ Thái sư.
Phủ Thái sư trước kia đông như trẩy hội, từ sau khi Triệu Giai lên ngôi, lập tức trở nên vắng ngắt. Mặc dù là tôi tớ phủ Thái sư nhưng cũng rất ít ra vào, phải biết rằng hiện giờ Thái Kinh còn chưa thoái vị, lão vẫn là Tể tướng, là người đứng đầu triều đình.
Mặc dù trước đây Thái Kinh mấy lần nghỉ hưu, nhưng không vắng lặng như hiện tại.
Bởi vì mọi người đều hiểu, Thái Kinh là người của Thái Thượng hoàng, cũng do một tay Thái Thượng hoàng cất nhắc lên, có thể nói là tâm phúc đại thần của Thái thượng hoàng, hiện giờ tân hoàng thượng lên ngôi, vị trí này của ông ta nhất định không được giữ vững lâu, nịnh bợ ngươi, không bằng ta đi đút lót tâm phúc bên người đương kim hoàng thượng.
Buổi sáng một ngày, Thái Kinh khép hờ mắt, nằm dưới tán cây đại thụ trong hậu viện hóng gió, toàn bộ phủ Thái sư, có lẽ chỉ có cái cây này có tuổi đời xấp xỉ bằng lão.
Hiện giờ bên ngoài triều đình đang dậy sóng, phong vân nổi lên bốn phía, mỗi người vì bảo vệ mạng sống của mình vội vàng đi khắp nơi tìm hiểu tin tức, đi lại xung quanh, Thái Kinh từ sau khi Triệu Giai lên ngôi, liền cáo bệnh ở nhà, chưa từng bước khỏi cửa một bước, bận rộn hơn nửa đời người, cuối cùng cũng có khoảng thời gian thanh nhàn.
- Thật sự là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường!
Một lát sau, một hạ nhân đi tới, cung kính nói: - Lão gia, Yến Vân Vương ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295353/chuong-1294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.