Những lưu dân ngồi xem thấy những đại thần này ai ai đều như sói nhai hổ nuốt, tướng ăn còn khó coi hơn cả bọn họ, bất giác đều ngây ra như phỗng, lần này thật sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt nha.
Rất nhanh, Triệu Giai giải quyết như gió cuốn mây tan tất cả đồ ăn, ngay cả một hột cơm cũng không chừa lại, hớp một miếng trà, lại lau miệng vài cái, ngước mắt quét quanh. Thấy bọn họ ăn cũng khá rồi, ha ha nói: - Thật ra nhìn vào tốc độ và lượng cơm mà một người ăn có thể nhìn ra một người làm bao nhiêu việc, có dụng tâm làm việc hay không. Nếu một người chậm rãi ăn sơn hào hải vị, thưởng thức rượu ngon món ngon, thì y nhất định không có làm việc, hơn nữa còn đang nghỉ phép nữa. Ngược lại thì giống như các vị hiện tại. Lúc nãy các vị vẫn luôn nói, có việc gấp bẩm báo, có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng thật sự gấp như vậy, nhiều như vậy sao? Ta thấy không phải, chí ít các ngươi còn có thể mỗi ngày ăn những thứ kể trên, cũng phải hao phí hai ba canh giờ, có lẽ không chỉ vậy.
- Nhưng ăn một bữa cơm thật sự phải phí nhiều thời gian vậy sao? Ta từng cho rằng như vậy, nhưng hôm nay xem ra hình như cũng không hoàn toàn như thế. Cứ nói về bữa ăn này đi, từ lúc dọn món ăn lên bàn tới nay, các vị chỉ cần ước chừng một khắc thì đã ăn xong cả rồi, một bữa một khắc, tính cả ba bữa ăn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295212/chuong-1180-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.