Ngày kế, đặc phái viên Kim quốc liền khởi hành trở về nước, thật sự là đến nhanh, đi cũng nhanh, làm người ta bi ai là, triều đình Tống còn tặng cho bọn họ không ít lễ vật cùng những lời thăm hỏi thân thiết ân cần, làm hoàng đế mà làm được đến nước này, thật đúng là khiến cho người ta không còn lời nào để nói.
Ngưu Nhân a!
Việc này rất nhanh đã truyền ra khắp dân gian, đám dân chúng đều tức giận bất bình, cảm giác mình bị người làm nhục một phen, nhưng bọn họ có thể làm được gì chứ, Hoàng đế cũng đã như thế, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Đương nhiên, đường đường Hoàng đế cũng đã bị người ta đánh vào mặt rồi, nhất định phải có người vì thế mà chịu trách nhiệm, mặt Hoàng đế cũng không thể bị người ta đánh một cách vô ích a, nếu không dám tìm người đánh vào mặt mình tính sổ, như vậy chỉ có cách tìm người của mình rồi đánh cho hả giận thôi.
Vì thế Tống Huy Tông vung tay lên, Lý Cương nhận cái nồi.
...
Sáng sớm một ngày kia, gió sớm mát mẻ phất qua, làm người ta sảng khoái tinh thần.
Trên một gò núi nhỏ ở ngoại thành phía Tây, Lý Kỳ, Tần Cối cưỡi ngựa đứng ở trên sườn núi, hai mắt ngắm nhìn con đường phía xa kia, chỉ thấy trên con đường đó có bốn năm người đang chậm rãi đi tới, mặc dù chỉ là nhìn từ phía xa, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác cô đơn, thê lương.
Mấy người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295178/chuong-1155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.