Hừ! Chớ người này không phải là phiên bản Cao Nha Nội nghèo rớt mùng tơi. Lý Kỳ nghe vậy, nói:
- Đây cũng không tệ lắm, chúng ta… không, trong số các ngươi hẳn là phải có người có gan giao tranh như vậy, tin tức của phương diện này kỳ thật cũng rất quan trọng.
Ngư phu kia vội vàng nói:
- Dạ dạ dạ. Vậy không biết ý của Bộ Soái là?
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:
- Cũng không phải y đã vào phủ đệ của vị đại thần kia, tội danh chắc là không lớn, các ngươi đều là lão nhân của cấm quân, hẳn là ít nhiều gì cũng quen biết mấy người ở phủ Khai Phong. Như vậy đi, ngươi kêu người chạy qua đó một chuyến, tốn ít tiền chuộc y về là được, đến lúc đó ngươi cho ta một con số, ta sẽ cho người đem tiền qua cho các ngươi.
Ngư phu kia vội vàng nói:
- Đa tạ Bộ Soái.
Đây chính là điều mà y muốn.
Lý Kỳ khoát tay, nói:
- Đừng vội tạ ơn trước, ta phải nói rõ trước, người có thể cứu, ta nhất định sẽ cứu, nhưng là các ngươi cũng đừng nên có chỗ dựa rồi là không sợ hãi. Nếu các ngươi đắc tội vài người nào đó, hơn nữa còn bị bắt, ta là muốn cứu cũng không cứu được, đến lúc đó thì các ngươi tự cầu phúc đi. Ồ, ta sẽ giúp các ngươi chăm sóc tốt cho người nhà.
- Tiểu nhân hiểu.
Mọi người xung quanh đồng loạt nói.
Lý Kỳ ừ một tiếng, lại nhìn lên, nhưng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295136/chuong-1128-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.