Phong cách làm việc của Lưu Hi Vân thật sự thường nằm ngoài dự đoán của người khác. Hiện giờ Lý Kỳ đã giúp cô mở ra một lỗ hổng rồi. Cô muốn thực hiện giấc mơ, dễ như trở bàn tay. Nhưng cô lại muốn đi xa tới Đại Thức trong thời điểm mấu chốt này. Điều này không thể nghi ngờ là khiến người ta ngắm hoa trong sương.
Phong Nghi Nô vội la lên:
- Lưu nương tử, cô nói cô muốn tới Đại Thực?
Lưu Hi Vân gật đầu.
- Vậy …. Vậy cửa hàng này của cô làm thế nào?
- Bỏ.
- Bỏ đi?
Lưu Hi Vân ừ một tiếng, nói:
- Có món đồ hộp của Kim Đao Trù Vương rồi, cửa hàng này không khỏi có chút dư thừa, bỏ cũng thế. Dù sao, ta cũng không phải là dựa vào nó để kiếm cơm. Nếu các ngươi muốn, tặng cho các ngươi đấy.
- Chuyện này ….
Sắc mặt Phong Nghi Nô có chút lo lắng.
Lưu Hi Vân liếc mắt thoáng qua, bình thản nói:
- Nghề y chữa bệnh của ta đến bây giờ, từ trước tới giờ tiêu tốn nhiều công sức như vậy vào người bệnh. Bệnh này ta cũng đã trị khỏi rồi, vậy thì lời hứa của ta với Kim Đao Trù Vương cũng đã thực hiện xong rồi. Nếu Lý nương tử từ nay về sau còn sinh ra bệnh khác, dù ta ở đây, ta cũng chưa chắc đã giúp được cô ấy.
Ngụ ý chính là đang nói cho Phong Nghi Nô biết, làm người đừng có tham lam. Ta không phải thầy thuốc riêng của các ngươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295112/chuong-1117-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.