Không bao lâu sau, Lý Kỳ liền dắt tay Phong Nghi Nô xuống xe.
- Hả? Không mở cửa?
Lý Kỳ nhìn Quái Vị Hiên đóng cửa, không khỏi sửng sốt. Hắn lại nói:
- Quái Thập Nương này cũng thật là kỳ lạ, ta đã giúp cô ta tạo danh tiếng, cô ta lại không nhân cơ hội kiếm tiền, ngược lại còn đóng cửa, tức chết đi được.
Phong Nghi Nô khẽ mỉm cười, nói:
- Lưu nương tử cũng không thể giống huynh được. Có lẽ cô ta không hứng thú gì với tiền bạc.
- Sao muội biết?
- Tỷ tỷ cũng nghiều lần muốn hậu lễ báo đáp cô ta. Nhưng đều bị cô ta khước từ. Cô ta còn nói, nếu cô ta là vì tiền, thì không thể trị bệnh cho tỷ tỷ.
Phong Nghi Nô có vẻ bất đắc dĩ nói.
Lý Kỳ lúng túng nói:
- Có lẽ cô ta có quá nhiều tiền, không thèm để ý tới chút tiển lẻ này mà thôi.
Phong Nghi Nô cười lắc đầu, không tranh luận với hắn nữa.
Hậu lễ của Lý Sư Sư đưa tới, phân lượng có mơ cũng mơ thấy được!
Lý Kỳ lại hỏi:
- Làm thế nào bây giờ?
Phong Nghi Nô trầm ngâm một hồi, bỗng lên tiếng:
- Ta nhớ ra rồi, hình như cô ta đã từng nói cô ta không có ở Quái Vị Hiên nữa, mà ở trong một ngôi nhà trúc cách Quái Vị Hiên ba dặm về phía nam.
- Vậy được rồi, ta tới đó xem xem, dù sao cũng đã tới rồi.
Do vì đường tới nhà Lưu Hi Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295111/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.