Nói đến nước này, Tần Cối không thể không giữ vững tinh thần được, bởi vì chuyện này đã không còn là chuyện tán gẫu giữa hai người họ nữa, trong đó đã liên lụy đến Thái tử Triệu Hoàn rồi, nhất định phải cẩn thận rồi cẩn thận nha, vì vậy, y chưa vội đáp lời mà vẫn chọn trầm mặc.
Lý Kỳ đợi thật lâu mà không thấy Tần Cối nói gì, trong lòng đương nhiên hiểu ra, cười ha ha nói:
- Ngươi cũng biết, bản quan ghét nhất người khác nói chuyện mà chỉ nói một nửa, hơn nữa, nếu ta đã bảo ngươi nói, vậy ta đương nhiên sẽ có chừng mực, không đến nỗi bị kiến giải độc đáo của ngươi dọa sợ đâu.
Tần Cối thấy vẻ mặt Lý Kỳ thản nhiên, nghĩ thầm, vừa rồi chẳng lẽ không phải là hắn cố ý kéo vấn đề sang hướng này sao, lại trầm ngâm một lát rồi mới nói:- Chỉ vì Lý Cương mạng không tốt, sinh không gặp thời.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:
- Vậy thì thật lạ, từ sau khi Vương Phủ ngã ngựa, địa vị của Đông Cung cứng như bàn thạch, vững như Thái Sơn, không ai có thể lung lay, trong triều không biết có bao nhiêu người đến nịnh bợ Thái tử, ngươi lại nói sinh không gặp thời ư?
Tần Cối đáp:
- Đại nhân nói vậy cũng không sai. Thật ra nếu hỏi hạ quan vấn đề này vào nửa canh giờ trước, hạ quan cũng tuyệt đối không nói như vậy.
- Nửa canh giờ?
- Không sai.Lý Kỳ cười, có phần hứng thú nói:
- Có chút thú vị, nói tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295038/chuong-1064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.