Xem ra lịch sử không thể tùy tiện thay đổi, trong đó đều có thiên ý cả!
Đám người Triệu Hoàn ăn cơm tối ở Bạch Phủ rồi mới trở về. Sau khi tiễn bọn họ, Lý Kỳ một mình đi về hậu viện, đứng trong đình, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.
Nếu sách sử không có lừa gạt, Lý Cương lẽ ra phải đến vào năm tới, cũng tức là vào năm 1125 mới bị triệu vào kinh, nhưng bây giờ lại vào sớm một năm, hơn nữa người khởi xướng chính là Lý Kỳ hắn, nếu không có hắn, thì bọn Triệu Hoàn cũng sẽ không thể làm Hồng Lư Tự Khanh, càng không có lý do và quyền lực để triệu hồi Lý Cương.
Cuối cùng là thiên ý, hay là nhân vi?Lý Kỳ cũng không thể nói rõ được, nhưng trên bàn cờ lại đột nhiên có thêm một con cờ, như vậy sẽ dẫn đến rất nhiều sự thay đổi vô cùng vô tận, điều này khiến hắn nghĩ mãi không ra.
Đang lúc lý Kỳ lâm vào nghìn vạn lo lắng, chợt thấy trên vai ấm áp, liền bắt lại cánh tay thon mềm mại theo bản năng, hạ giọng nói:
- Muội còn chưa ngủ sao?
Nhưng bàn tay thon mềm kia lại rụt về nhanh như chớp, lại nghe một người trầm giọng nói:
- Ngươi cho rằng ta là ai?
Mẹ vợ? Lý Kỳ vừa nghe thì túa mồ hôi lạnh, quay đầu lại chỉ thấy Bạch phu nhân trợn mắt trừng hắn, vội nói:- Xin lỗi, xin lỗi, tiểu tế tưởng là Hồng Nô.
Nói xong hắn lại khép kín áo choàng lại, giống như sợ vị nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295037/chuong-1063.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.