Ban đầu một câu của Lý Kỳ đã khiến cho đôi chân nhàn rỗi được sủng ái nhất bên cạnh Vương Tuyên Ân dừng lại ở góc 90 độ. Cảnh tượng này đến giờ cũng vẫn còn khắc sâu trong ký ức người ta. Cho nên, khi Lục Thiên nghe thấy lời nói của Lý Kỳ, quả thực là không dám bước thêm bước nào, dường như là trước mặt là một bức tường chắn lại. Cả người đứng thẳng, lát sau y mới từ từ quay người lại, cúi đầu, thở dài nói:
- Đại …. Đại nhân!
Nhưng lời này vẫn có chút run rẩy.
- Ta nói này Tiểu Thiên, ngươi thật đúng là càng ngày càng có bản lĩnh. Nghe thấy bổn đại nhân gọi ngươi, còn dám đi tiếp, thật đúng là không muốn sống nữa rồi.
Lý Kỳ bước tới giáo huấn một trận.
Lục Thiên liền ngẩng đầu lên cười nịnh:
- Tiểu nhân đây … đây không phải là không nghe thấy sao?
Lý Kỳ vừa mới mở miểng, bỗng thấy trên khóe miệng Lục Thiên có một cục máu bầm màu xanh, liền ồ lên một tiếng, chỉ tay vào mặt y nói:
- Mặt ngươi bị sao thế?
- Hả?
Lục Thiên theo bản năng lấy tay che lại, hoảng hốt nói:
- Ồ, đêm qua ta không cẩn thận bị ngã một cái.
Mã Kiều thản nhiên nói:
- Đây rõ ràng là bị người ta đánh.
Trên phương diện này, Mã Kiều có lẽ là có tính uy quyền tuyệt đối. Lý Kỳ thì rất tin tưởng, không hề nghi ngờ chút nào, cười nói:
- Chuyện này quả thật là ly kỳ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295029/chuong-1059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.