Chỉ thấy một đội kỵ binh vừa lao ra khỏi làn khói trắng, chính là đuổi theo trận mưa tên. Nhóm cung thủ này từ đầu đến cuối đều không lộ mặt, bị kẻ địch tạo thành tâm lý cực kì hoảng sợ, bọn chúng nghĩ rằng mũi tên này có phải từ trên trời rơi xuống không.
Nghe thấy một hồi tiếng rên rỉ, người mấy tên lính lập tức ngã xuống.
Dương Tái Hưng quơ trường thương ngăn tên, ghìm dây cương chỉ vào phía đông nói:
- Giáo chủ, bên này.
Lại thấy một đội binh mã cướp đường chạy về phía đông.- Dương Tiểu Nhi chạy đi đâu.
Khuôn mặt Ngưu Cao dữ tợn, toàn thân đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hiển nhiên là một người máu, trong đầu nhớ kỹ Dương Tái Hưng. Đào Định theo bản năng quay đầu lại, thấy một người đầy máu đang đuổi theo, tuy biết đối phương rất khó đuổi kịp, nhưng vẫn bị dọa kêu to lên một tiếng.
- Nhanh ngăn lại cái tên kia.
Chỉ thấy bốn tên địch giơ trường thương đâm về phía Ngưu Cao.
Ngưu Cao nghiêng người tránh né, tay trái cầm một cái, trực tiếp kẹp lấy bốn cái đầu thương, thét to:
- A a a a!Bốn tên lính kia chỉ cảm thấy đầu thương đã dính chặt vào giữa vách đá, không thể rút ra.
- Tránh ra cho ta.
Ngưu Cao mạnh mẽ quát một tiếng, đồng giản quét ngang qua, rầm rầm rầm vài tiếng, trong chớp mắt óc bốn tên tung tóe, phản quân này đa số là dân chúng, gặp được đám mãnh nhân này ở đây, sợ tới mức đều tui về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294963/chuong-1016-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.