Lý Kỳ lắc đầu, cười mắng:
- Đám cặn bã các ngươi, xem ra việc làm đúng đắn nhất từ khi Bộ Soái nhậm chức tới nay chính là đuổi các ngươi ra khỏi quân doanh.
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:
- Đúng rồi, các ngươi có biết tiêu chuẩn dùng người của bản Soái không?
- Chúng tiểu nhân không biết.
Lý Kỳ nói:
- Bốn chữ thôi, nhân tận kỳ dụng. Với tài hoa của các ngươi mà ở lại quân doanh thật là lãng phí. Sở dĩ bản Soái đuổi các ngươi ra khỏi quân doanh, là vì có nhiệm vụ khác thích hợp hơn giao cho các ngươi.Những binh lính kia sau khi nghe xong, trong mắt dấy lên một tia hy vọng, đều nói:
- Chúng tiểu nhân nguyện vì Bộ Soái lên núi đao, xuống biển lửa, hầu hạ bên cạnh, không hề hối tiếc.
- Tài văn chương không tệ lắm nha.
Lý Kỳ cười ha ha, lập tức nghiêm mặt nói:
- Có điều, các ngươi đừng có nói mấy câu này. Nếu ta bảo các ngươi lên núi đao, các ngươi không lên cũng phải lên. Bảo các ngươi xuống biển lửa, cho dù các ngươi giả chết, ta cũng sẽ ném thi thể của các ngươi xuống đó. Đừng nói giống như ta nhận ân huệ rất lớn của các ngươi vậy.
- Dạ.Lý Kỳ gật đầu nói:
- Trước hết, ta phải hỏi các ngươi vài vấn đề.
Nói xong hắn lại tùy tiện chỉ vào một người nói:
- Phía đông phố Mã Hành là ai?
Người đó khẽ sửng sốt, sau đó đáp:
- Là người bán hàng rong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294926/chuong-994-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.