Tống Huy Tông nói xong, chợt như nhớ tới cái gì, nói:
- Đúng rồi, bọn họ có đất, ta cũng có Quân Khí Giám, ta không dùng ngân khố quốc gia, bọn họ cũng không còn lời nào để nói.
Sặc! Ông có lầm không nha, Quân Khí Giám này vừa mới bắt đầu, ông liền mổ gà lấy trứng, khó tránh khỏi quá gấp gáp rồi đó. Lý Kỳ vội nói:
- Đại quan nhân, Quân Khí Giám không có tiền a!
- Không có tiền?
Tống Huy Tông nghe được tức giận không thôi, nói:
- Đầu năm Quân Khí Giám buôn bán lời nhiều tiền như vậy, sao lại không có tiền chứ? Có phải ngươi động tay động chân không?Ta đương nhiên có làm, không làm, còn không phải để ông tiêu sạch sao. Lý Kỳ vội vàng phủ nhận nói:
- Đương nhiên không phải, cho dù có cho thần thêm vài lá gan, ta cũng không dám lấy tiền của đại quan nhân a! Thật ra đa số tiền của Quân Khí Giám đều đầu tư vào xưởng tàu Phúc Châu rồi, phần còn lại đều đã biến thành vật liệu ở Tam ti rồi.
- Xưởng tàu?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đung vây! Lần trước không phải thần đã bẩm báo với người sao. Kỹ thuật đóng thuyền của Đại Tống ta đã đạt đến đỉnh cao, không quốc gia nào theo kịp. Mà thuyền là phương tiện giao thông không thể thiếu. Đến lúc đó nhất định sẽ kiếm được một món lớn, cho nên Quân Khí Giám phải gia tăng trù bị, sợ đứa nhỏ không bắt được sói đó mà.Tống Huy Tông sửng sốt một chút, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294924/chuong-993-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.