Phàn Thiếu Bạch ồ một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ mục đích của ngài không chỉ là khiến cho bọn họ giảm giá?
Lý Kỳ nói:
- Đương nhiên không phải, nếu chỉ giảm giá, dân chúng rất thỏa mãn, nhưng ta thân là Kinh tế sử, dĩ nhiên phải lấy đại cục làm trọng, ta phải làm cho bọn họ không thể không tới cầu xin ta.
Ngọc Tuấn Kiệt nói:
- Vậy nếu bọn họ thật sự giảm giá, Kinh tế sứ dự định làm thế nào?
Lý Kỳ cười nói:
- Bọn họ nếu muốn giảm giá, nhất định phải giảm đến khoảng hai trăm văn, nếukhông cũng không bán được, đến lúc đó ta trực tiếp mua hết của bọn họ, giữ lại một phần cho các tửu lâu, phần còn lại tiếp tục bán ra ngoài với giá thấp hơn bọn họ một văn. Chút tiền ấy ta còn chịu lỗ được, hơn nữa sau lưng ta còn có mấy chục tửu quán, bọn họ mua, ta nhận. Bọn họ giảm, ta giảm hơn một văn, dù sao ta cũng không dựa vào mua gạo mà kiếm tiền, các mối làm ăn của ta vẫn đang kiếm tiền. Bọn họ lại khác, giá gạo này mà giảm một văn, bọn họ giống như bị lột một lớp da vậy. Hừ, ôm lấy một đống gạo cũ mà dám kiêu ngạo trước mặt ta, ta coi các ngươi chết như thế nào.
Mấy người vừa nghe, thầm nghĩ, Kinh tế sứ này thoạt nhìn thanh tú tuấn nhã, hòa khí vô cùng, nhưng khi làm ăn, thật đúng là đòi mạng người nha.Hàng Châu.
Khi Tần Cối ra ngục không lâu, lại có một đợt truyền đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294851/chuong-954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.