Đàm luận thi từ ca phú? Một đầu bếp nhà ngươi có hiểu không? Lâm Thiên vội nói:
- Đây là tại sao chứ? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cả đời sống ở hỏa phòng sao? Đây cũng quá lãng phí nhân tài rồi.
- Đúng vậy đó, đúng vậy đó, Lý sư phụ ý chí đại tài, xuất lực vì quốc gia mới phải, có rất nhiều người muốn xuất lực vì quốc gia, cũng không có cơ hội này nha.
- Đúng vậy, bây giờ chỉ cần Lý sư phụ ngươi gật đầu một cái, như vậy thì vị trí kinh tế sử không phải ngươi thì còn ai khác nữa. Cơ hội tốt như thế, chớ có bỏ qua.
- Hơn nữa, ngươi từng vì tân pháp mà bỏ ra rất nhiều nỗ lực, nếu như ngươi từ bỏ như vậy, chẳng nỗ lực trước đây của ngươi là uổng phí rồi à.
Quả nhiên đều là uyên bác chi sĩ, không đi làm thuyết khách thật là lãng phí, tìm nhiều lý do như vậy, nói đường hoàng như vậy, đơn giản chỉ là muốn che dấu việc mình muốn cầu cạnh ta thôi. Lý Kỳ thở dài một tiếng, nói:
- Già rồi.
Hai chữ đơn giản này. Thiếu chút nữa đã khiến các vị đang ngồi đây bất tỉnh rồi.
Chúng ta đây cộng lại cũng gần năm trăm tuổi, ngươi vẫn chưa tới ba mươi, mà lại nói già trước mặt chúng ta, còn muốn để cho người sống hay không. Mấy lão già chúng ta đây không màng tới thân thể, đã chạy tới cầu ngươi, ngươi lại còn châm chọc chúng ta sao.
Tống Mặc Tuyền cắn răng, chịu đựng cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294836/chuong-945-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.