Hai người cứ chạy cứ chạy, người dần dần nhiều hơn, những người này chính là những nhân công thất nghiệp, nếu đã muốn làm ra vẻ, bọn họ chắc chắn phải chọn mấy nơi tương đối phồn hoa, xung quanh Tướng Quốc Tự, không nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
- Mã Kiều. Có mang theo tiền không.
Lý Kỳ thở gấp nói.
- Có, nhưng không nhiều lắm.
- Có bao nhiêu?
- Hai mươi văn.
- Đây đúng là không nhiều lắm.
Lý Kỳ chạy vào giữa đám người, bỗng nhiên ngừng lại, ra sức thở phì phò, vừa mới thu hết tiền trên người Mã Kiều, Tống Ngọc Thần bọn họ cũng chạy tới, bọn họ thấy Lý Kỳ có vẻ như đã kiệt sức, cũng không vội mà đuổi theo, mấu chốt là bọn họ cũng mệt mỏi quá rồi, khom người. Thở như chó.
Chỉ có một mình Mã Kiều mặt không đỏ, hơi thở không gấp, chỉ là trong lòng nôn nóng, hận không thể lập tức cùng Lỗ Mỹ Mỹ đi du ngoạn trên sông.
Tống Ngọc Thần nhìn Lý Kỳ đứng cách đó hơn mười bước chân nói:
- Kinh tế sử… ngài… ngài sao phải chạy thế?
Lý Kỳ nói:
- Ta còn muốn hỏi các ngươi, vì sao các ngươi muốn đuổi ta, ta cũng… ta cũng không nợ tiền các ngươi? Cũng không trộm cắp nhà các ngươi, các ngươi liều mạng như vậy đáng giá sao?
- Chúng tôi thấy ngài chạy, chúng tôi mới đuổi theo.
- Ngươi thả rắm chó, md. Con mẹ ngươi giữa ban ngày ban mặt, mà lại mở to mắt nói lời bịa đặt, thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294832/chuong-943-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.