Hàng Châu.
- Phanh!
- Buồn cười, thật sự là buồn cười, đường đường Tri phủ một châu, lại bị một đám dân chúng cầm cuốc xẻng, đòn gánh làm cho sợ tới mức bỏ thành chạy trốn, thật sự rất đáng xấu hổ rồi.
Trịnh Dật một chưởng đem thư vỗ lên mặt bàn, cực kỳ tức giận nói.
Ngồi ở một bên, Bạch Thiển Dạ nhẹ nhàng uống một ngụm trà, cười nói:
- Nhị ca xin bớt giận, gã nghĩ trốn được đến Dương Châu liền an toàn ấy ư, chúng ta bên này đều còn chưa có bắt đầu đâu đó.Lời này thật ra rất có phong phạm của Lý Kỳ, thật sự là gần mực thì đen a!
Trịnh Dật nao nao, buồn bực nói:
- Ta tức giận không phải việc này, mà là -- , đây thật là bi ai của văn nhân chúng ta nha.
Bạch Thiển Dạ khẽ cười một cái, quay đầu nhìn về phía Thái Mẫn Đức vẫn đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở một bên nói:
- Thái viên ngoại, ông bên kia sẽ không xảy ra vấn đề gì đi chứ.
Thái Mẫn Đức lắc đầu nói:
- Cô yên tâm, tuyệt sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nói xong, ông ta bỗng nhiên thở dài.Trịnh Dật hiếu kỳ nói:
- Viên ngoại vì sao thở dài?
Bạch Thiển Dạ mỉm cười nói:
- Nếu sớm biết như thế, ta tin tưởng viên ngoại tuyệt sẽ không theo chúng ta tới đây.
Thái Mẫn Đức cười khổ nói:
- Bạch nương tử nói không sai, đáng tiếc Thái mỗ hôm nay chính là ngay cả cơ hội hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294804/chuong-927-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.