Như thế, tiểu Cửu đáng thương lại bị cái thằng khốn Cao Nha Nội bán đứng một cách trắng trợn.
Lý Kỳ thấy cái trò hề này dở khóc dở cười quá, bèn cưỡi ngựa tiến lên nghênh đón, hướng về phía Lương Sư Thành chắp tay nói:
- Hạ quan tham kiến Thái Úy.
Nói rồi liếc mắt nhìn tất cả mọi người một lượt, thấy Trương Nhữ Lâm và Thái Dũng đều có mặt, trong lòng thấy yên tâm hơn nhiều, đoạn chắp tay nói:
- Các vị vất vả rồi.
Mọi người cùng nhau đáp lễ, nhưng trước mặt Lương Sư Thành cũng chẳng tiện nói gì nhiều hơn.
Chỉ có Lương Sư Thành thấy Lý Kỳ, con ngươi như sắp lộn lên đến não.
Lý Kỳ thấy vẻ mặt đó của Lương Sư Thành, ngượng ngùng hỏi:
- Thái Úy, ông tới có việc gì sao?
Lương Sư Thành thở dài nói:
- Bộ Soái, gặp được ngươi, ta không biết là mình tổn thọ đi bao nhiêu năm.
Ha ha, thằng nhãi ngươi nói ra câu này là đúng đó. Lý Kỳ cố tỏ ra tò mò hỏi:
- Thái Úy nói vậy là sao?
Lương Sư Thành buồn bực nói:
- Ta đã đến chừng này tuổi rồi, sau chuyến đi này về cũng đến tổn thọ, đó là vì ai? Chẳng phải là vì ngươi đó sao.
Vì ta? Thôi xin, nếu không phải bởi Hoàng Thượng, thì liệu ngươi có tới? Lý Kỳ tiến sát lại, nói khẽ:
- Thái Úy, ông yên tâm, chuyến đi này ông không uổng phí đâu, theo ta phát hiện, mảnh đất này có một sự bảo đảm vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294763/chuong-901-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.