Ông ông ... Ta giết tên cẩu quan ngươi.
Soạt
Chiết Ngạn Chất tính tình nóng nảy, lập tức rút đoản kiếm, nhấc Kỷ Mẫn Nhân lên, chính lúc đang muốn xuống tay, Lý Kỳ đột nhiên hét lên:
- Dừng tay!
Kỷ Mẫn Nhân ha ha nói:
- Ngươi biết rõ trước mắt không thể giết ta được mà, hà tất còn tỏ vẻ như vậy.
Lý Kỳ lại trầm giọng nói:
- Chiết Tướng quân, lẽ nào ngài muốn cãi lại quân lệnh?Chiết Ngạn Chất nắm chặt tay đến mức nghe thấy tiếng rắc rắc, hàng lông mày dày xoắn cả lại, đột nhiên nhắm chặt hai mắt, cuối cùng lý trí đã chiến thắng tình cảm, thả tay ra, lui sang một bên.
Lý Kỳ quay lại cười ha hả với Kỷ Mẫn Nhân, nói:
- Kỷ Tri phủ, ông nói ông xem thường ta, ta vốn dĩ cũng chưa từng xem thường ông, cho đến vừa rồi, ta mới cảm thấy mình đã xem thường ông. Ông thân là quan văn, nhưng đối diện với vòng vây trùng trùng, lại còn có thể lâm nguy không loạn, biết rõ lúc đó chỉ có nhân lúc hỗn loạn mà nhảy vào trong sông bỏ trốn, mới có thể bảo toàn tính mạng, đổi lại là ta, cũng không chắc có thể bình tĩnh mà làm như vậy đâu, thật là bái phục, bái phục.
Kỷ Mẫn Nhân cười nói:
- Bộ soái quá khen rồi, con người khi đã đến đường cùng, đều sẽ bình tĩnh vậythôi, chỉ đáng tiếc, cuối cùng ta cũng thất bại trong gang tấc.
- Ông nói rất có lý.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294738/chuong-885.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.