Hai người dường như là đang so xem ai cười to hơn.
Chàng thanh niên đó thấy Lý Kỳ cũng cười lớn, bỗng thôi cười, nói:
- Ngươi cười cái gì?
Lý Kỳ hỏi ngược lại:
- Ngươi cười gì?
- Ta cười ngươi không biết tự lượng sức mình.
Lý Kỳ nói:- Ta cười ngươi cười ta không biết tự lượng sức mình.
Chàng thanh niên đó nghe xong câu trả lời của Lý Kỳ, bỗng phản ứng không kịp.
Đám người Mã Kiều và Ngưu Cao đứng bên cạnh Lý Kỳ rất lâu, sửng sốt, chượt hiểu ra không khỏi mỉm cười. Vị bộ soái này thực là quá tổn hại người ta.
Lát sau, chàng thanh niên đó mới phản ứng lại, tức giận nói:
- Lẽ nào ngươi không nhìn thấy sao? Các ngươi đã bị chúng ta bao vây rồi, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, các ngươi không ai chạy thoát.Lý Kỳ nói:
- Chúng ta bị bao vây rồi sao? Ngươi nói ngược rồi, dựa vào mấy cung thủ không biết bắn cung trong tay các ngươi cũng dám lấy ra mất mặt người ta, còn học đánh phục kích. Bổn soái nếu đã dám đi vào, còn có khả năng đi ra. Bổn soái đang muốn cho ngươi nhìn ra xem rốt cuộc ai bao vây ai?
Nói xong, hắn giơ tay lên, khí phách nói:
- Lấy nỏ của ta tới.
Mọi người đều sửng sốt.
Mã Kiều nói nhỏ:- Bộ soái, người đã quên rồi, từ trước đến giờ ngươi chưa bao giờ chơi trò này.
Đây đúng là một kẻ ngốc. Sắc mặt Lý Kỳ không hề thay đổi, hơi nhếch mép,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294717/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.