Vương phủ.
- Lão gia, ngài đã trở về rồi.
Người hầu của Vương phủ thấy Vương Phủ về rồi, như thường lệ bước ra nghênh đón, nhưng hôm nay sắc mặt Vương Phủ lại xanh mét, giận dữ hừ một tiếng, bước dài vào trong. Nét cười nịnh hót trên mặt người hầu kia nhất thời cứng đờ, rõ là tai họa bất ngờ mà.
Vương Tuyên Ân vẫn đợi trong tiền sảnh, thấy phụ thân đi vào, vội vã đứng dậy, nhưng thấy sắc mặt Vương Phủ rất khó coi, rùng mình một cái, hỏi:
- Phụ thân, xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt của cha sao lại khó coi vậy?
Vương Phủ trước hết thở ra vài hơi, đột nhiên cầm ấm trà trên bàn ném mạnh xuống đất, chỉ nghe một tiếng xoảng vang lên, ấm trà quan diêu đặc chế cứ thế tan nát, lại nghe Vương Phủ rít lên nói:
- Tiểu tử Lý Kỳ, ngươi đúng là khinh người quá đáng.
Vương Tuyên Ân thấy Vương Phủ nổi giận lôi đình, không dám bước lên, chờ trong giây lát, mới cẩn thận dè dặt hỏi:
- Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Hoàng thượng lại không quan tâm chuyện này sao?
- Quan tâm, Hoàng thượng sao lại không quan tâm chứ.
Vương Phủ cười lạnh, nói:
- Nhưng vi phụ bây giờ thà rằng Hoàng thượng không quan tâm.
Vương Tuyên Ân ngạc nhiên hả một tiếng, càng nghe càng mơ hồ, nói:
- Cha, cha nói vậy là sao? Lý Kỳ ngang nhiên cản đội xe của Ứng Phụng Cục lại, Hoàng thượng cũng không thể chỉ ngồi xem mà không quan tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294611/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.