Lý Kỳ nghe lời cầu xin của Bạch Thiển Dạ, trong lòng cũng rất rối rắm, nghiêm mặt nói:
-Vậy được, chúng ta bàn theo việc công, đừng nói là muội, ta cùng với Trịnh Nhị cũng không thân, đối với y cũng không tin tưởng lắm.
Bạch Thiển Dạ nói:
- Có câu dùng người không nghi, nghi người không dùng, phẩm hạnh của Trịnh Nhị ca xứng đáng để người ta tin tưởng, hơn nữa, lẽ nào huynh có thể tìm được lựa chọn khác tốt hơn huynh ấy sao?
- Cho dù là vậy, huynh ấy cũng không chắc sẽ đồng ý.
- Muội tin vấn đề không lớn, Trịnh Nhị ca tương lai chắc chắn sẽ đi làm quan, huynh ấy không thể ngây ngốc ở đây cả đời, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, điều duy nhất khiến muội lo lắng, chính là huynh ấy có cam nguyện bị cuốn vào trận thị phi này hay không, nhưng những chuyện này, muội cho rằng sớm muộn gì huynh ấy cũng phải đối diện, kẻ địch của Trịnh gia trong triều cũng không phải ít.
Lý Kỳ chà xát gương mặt nói:
- Cứ cho là huynh đáp ứng, cha nương muội cũng không đáp ứng đâu.
Bạch Thiển Dạ cười khanh khách nói:
- Đại ca, huynh còn không hiểu cha muội sao, lúc này nếu muội nói với ông ấy, ông ấy nhất định đáp ứng.
Đúng nha! Bạch lão đầu hiện tại chắc chắc hận ta muốn chết, chắc chắn hi vọng Thất nương rời khỏi một nhân vật nguy hiểm như ta, Lý Kỳ không khỏi thấy buồn cười, lại trầm ngâm một lát, vươn bàn tay to nắm lấy bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294609/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.