Ngu Doãn Văn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, hốc mắt đỏ lên rồi đột nhiên quỳ về phía Ngu Kỳ nói:
- Con hổ thẹn với điều mà cha dạy bảo nhưng con trai tự nhận là không làm sai, con không ăn trộm, ăn cướp lấy tiền thưởng bằng đôi bàn tay của mình, vậy thì con sai ở chỗ nào?
- Ngươi..
ngươi còn dám mạnh miệng, kẻ làm cha như ta hôm nay quyết sẽ không tha cho ngươi.
Ngu Kỳ giận đến mức không thể kiềm chế được liền giơ tay lên.
- Ngu thiếu giám.
Lý Kỳ trầm giọng gọi một câu rồi cau mày nói:
- Ngươi đang mắng bóng gió gì thế?
Lúc này Ngu Kỳ mới nhớ ra Lý Kỳ xuất thân từ thương nhân, y thấy lời của mình có chút không ổn vội nói:
- Hạ quan không dám.
Lý Kỳ hừ một tiếng rồi nói:
- Không dám?
Từ lúc bản quan vào cửa đến giờ, ngươi rõ ràng không hề để tâm đến bản quan, câu nói nào của bản quan ngươi cũng có ý kiến, rõ ràng là ngươi đang ngồi vị trí của ta mà.
Ngu Kỳ thấy hắn tức giận thực sự vội thở dài nói:
- Hạ quan biết tội rồi.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hắn gõ bàn nói:
- Có tội hay không là một chuyện khác, nó vẫn là trẻ con, mặc dù có làm sai chuyện gì thì cũng phải cẩn thận dạy bảo, ngươi lấy thế lớn như vậy để bảo ban trẻ con sao.
Cho dù ngươi muốn hô hoán gì thì cũng phải hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294564/chuong-779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.