Nếu như Lý Kỳ không bị xuyên thời gian, thì thực ra chẳng bao lâu nữa, hắn cũng sẽ kế thừa vị trí của nhạc phụ, trở thành vị Chủ tịch Hội đồng quản trị theo đúng nghĩa của nó. Hiện giờ, chỉ là hắn ngồi vào cái ghế đó trước 900 năm mà thôi. Do hắn cũng không có dự tính thành lập Hội đồng quản trị, nên cái chức Chủ tịch cũng chỉ là danh xưng hão, chẳng có ý nghĩa thực chất nào cả.
Tần phu nhân chẳng hứng thú gì lắm với cái danh xưng này, chỉ nhếch mép mỉm cười. Nhưng Bạch Thiển Dạ lại vô cùng thích thú, hỏi: -Thế còn Tiểu Ngọc?
- CEO.
Lý Kỳ nói xong cũng liền giải thích luôn:- Đó cũng là chức vụ điều hành cao nhất, nếu không có sự kiện trọng đại, thì muội ấy toàn quyền quyết định, nhưng trước mắt, muội ấy còn phải lo việc kinh doanh của Túy Tiên Cư đã, đợi đến khi có người thay thế, Tiểu Ngọc mới thực sự trở thành Giám đốc điều hành."
- Thế còn Ngô Thúc?
Lý Kỳ cười nói: - Ngô Thúc thì đương nhiên phải là Tổng giám tài vụ rồi.
Bạch Thiển Dạ hướng về phía Ngô Phúc Vinh cười nói: - Ngô Tổng giám.
Ngô Phúc Vinh chỉ biết vừa cười vừa lắc đầu.Lý Kỳ cười lớn, bảo lão thợ mộc Điền mở cửa ra. Căn phòng làm việc không lớn, chỉ khoảng trên dưới chục mét vuông, nhưng đồ đạc bày biện lại vô cùng cao quý, điển nhã. Từ bàn ghế cho đến hộp đựng bút, tất cả đều thuộc loại tốt nhất, rất hợp với thân thế của Bạch Thiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294378/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.