Vù vù
Mọi người chỉ thấy hoa mắt, cẩn thận nhìn, thì thấy phần cổ của con rắn hổ mang kia đã cắm hai mũi tên. Nhưng sinh mệnh của nó thật cứng cỏi, vẫn còn có thể vung vẩy cái đuôi.
- Hay.
Mọi người đều kêu lên ủng hộ.
- Ca ca tất thắng, bắn chết thứ đáng ghét kia đi.
Cao nha nội che mắt, hưng phấn kêu to.
Tay Ngưu Cao này cũng thật gan lớn, dám bắt rắn hổ mang, còn đặt ở dưới giường. Đợi tí nữa phải nói chuyện với y mới được. Thật đúng là mang sinh mạng của mình ra làm trò đùa.
Lý Kỳ càng nghĩ càng sợ, hướng một tổ viên của tổ tám, nhỏ giọng hỏi:
- Lúc Ngưu giáo đầu bắt rắn, các ngươi có biết không?
Người nọ đáp:
- Hồi bẩm Phó Soái, tiểu nhân có biết. Nhưng lúc ấy chúng tôi đứng ở xa xa, nên không biết Ngưu giáo đầu bắt nhiều rắn như vậy.
- Y bắt bằng tay à?
- Không phải, dùng cây xiên để bắt.
Lý Kỳ ừ một tiếng, chợt nghe thấy một hồi kinh hô. Quay đầu nhìn, chỉ thấy lại có hai con rắn chui ra từ trong bao vải. Một con màu nâu nhạt có vằn, một con thì có màu nâu đen có vằn, đang thè thè cái lưỡi đỏ lòm.
Lý Kỳ cẩn thận nhìn, liền vui vẻ nói:
- Rắn cặp nong, cặp nia.
- Ra đúng lúc lắm.
Triệu Giai hét lớn một tiếng, cài tên lên dây, mười ngón tay thả ra, mũi tên lao vùn vụt như sao băng. Lại nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294149/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.