Hạng khôn khéo như Vương Phủ, chỉ cần Hoàng thượng ở đây, cho dù đặt một tòa núi vàng trước mặt y, y cũng chia một phần ánh mắt để chú ý sắc mặt của Hoàng thượng. Đây cũng là bản lĩnh sinh tồn của y. Nhãn châu xoay động, khóe miệng mỉm cười, lặng lẽ hướng tùy tùng của mình vẫy tay, rồi phân phó vào tai mấy câu.
Lúc này, Tiểu Đào chợt đi tới nói:
- Lý sư phó, phu nhân nhà ta quyên năm trăm xâu.
Lý Kỳ thấy là Tiểu Đào, không khỏi ngẩn ra. Phu nhân nà ngươi không phải phu nhân nhà ta sao. Lúc trước chẳng nói rõ ràng là hai trăm xâu, sao giờ đã biến thành năm trăm xâu rồi? Đổ mồ hôi, phu nhân đúng là một bại gia tử mà. Ta lợi nhuận được tiền đâu có dễ dàng. Nhưng chuyện tới nước này, hắn cũng chỉ có tận lực giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, hít một hơi, hốc mắt đỏ lên, la lớn:
- Năm trăm xâu, năm trăm xâu, mọi người có nghe thấy hay không. Tần phu nhân của Túy Tiên Cư quyên năm trăm xâu. Đây quả thực phấn chấn nhân tâm. Tại hạ có thể ở dưới trướng phu nhân làm việc, thật sự là vinh hạnh. Để tỏ lòng, ta nguyện theo chân phu nhân, đóng góp năm xâu.
Lời này vừa ra, tiếng xì xào liền vang lên, chênh lệch thật quá lớn.
Mịa! Các ngươi biết cái đếch gì. Đây đều là tiền của lão tử.
Trong lòng Lý Kỳ buồn bực, xuất tiền mà không được tiếng vỗ tay nào.
Tuy nhiên, lời của Lý Kỳ đã làm phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294096/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.