Sở dĩ Lý Kỳ rời đi không một lời từ giã, cũng không phải vì giả trang cao nhân, chỉ là bởi vì hắn cảm thấy mấy lời của mình hơi nặng nề, sợ Lý Thanh Chiếu lại bão nổi, khiến đôi bên không thoải mái. Còn bức tranh kia, không có quá nhiều ý nghĩa với hắn. Nếu để cho hắn lựa chọn, hắn thà mua mấy tấm đông cung đồ còn hơn.
Đi ra quán ăn, Mã Kiều cười nói:
- Lý sư phó, không thể ngờ rằng ngươi tuy còn trẻ, nhưng nhìn sự việc rất thấu triệt.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Lời đó ai mà chả nói được. Nhưng có những lúc, ngươi biết tỉ lệ thành công rất nhỏ, nhưng ngươi vẫn muốn thử một lần, rồi cuối cùng lún sâu trong đó. Ha ha, ngươi không giống vậy sao? Sư muội ngươi đối đãi với ngươi như vậy, nhưng ngày nào ngươi cũng theo đuôi của nàng.
Mã Kiều bất mãn:
- Làm sao giống nhau được. Ta và sư muội là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.
- Hai nhỏ vô tư?
Lý Kỳ kinh ngạc:
- Đại ca, xin hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
- Dễ nói, hơn ba mươi.
- Vậy xin hỏi hai nhỏ vô tư liên quan gì tới ngươi?
- Ách…Không có văn hóa thật là đáng sợ mà…
Hai người vừa đấu võ mồm vừa đi về Túy Tiên Cư. Lý Kỳ tới quầy, hướng Ngô Phúc Vinh, nói:
- Ngô đại thúc, Lưu chưởng quầy ở Ngự Nhai có tới không?
Ngô Phúc Vinh gật đầu:
- Vừa đi không lâu, ta đã đưa bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294047/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.