Lý Thanh Chiếu thở dài, buồn bã kể:
- Nhớ lúc trước khi ta còn ở kinh thành. Từng có một người cầm bức tranh này rao bán ở trước cửa nhà ta. Lúc ấy ta và phu quân định mua bức tranh đó rồi, nên lưu người nọ ở nhà làm khác. Nhưng tiếc rằng lúc đó trong túi ngượng ngùng, cuối cùng bỏ lỡ cơ hội mua bức tranh kia. Ai mà ngờ tới năm ngoái, lúc ở Thanh Châu, ta lại nghe nói bức tranh đó xuất hiện ở kinh thành. Bởi vậy liền quay lại đây, tìm kiếm mấy tháng, rốt cuộc tìm ra bức họa.
Nói tới đây, nàng dừng một chút, khóe miệng lộ nụ cười khổ sáp:
- Bức họa tìm được rồi, nhưng ta vẫn không mua nổi. Ta cùng với Lưu chưởng quầy thương lượng hơn nửa tháng, nhưng ông ấy vẫn không thể bán nếu số tiền quá ít.
Lý Kỳ ngạc nhiên:
- Tỷ vì một bức họa mà vất vả như vậy, có đáng giá hay không?
- Đương nhiên đáng giá.
Vừa nói tới bức tranh kia, khuôn mặt Lý Thanh Chiếu liền sáng rọi:
- Từ bé ta đã yêu thích thu thập kim thạch cổ họa. Hy vọng chúng nó có thể bảo tồn hoàn hảo, tránh rơi vào tay những người không biết gì về hội họa, rồi làm hỏng. Đây cũng là tâm nguyện suốt đời của ta.
Không hổ là thần tượng của mình, riêng phần quyết tâm này, đã khó có người sánh nổi.
Lý Kỳ gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Tỷ đang nói tới loại người như tiểu đệ phải không?
Lý Thanh Chiếu sững sờ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294046/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.